Cô cúi đầu nhìn Lê Đình Tuấn, có lẽ anh đã tiến vào giấc ngủ sâu, hô hấp vẫn ổn định như cũ. Vừa lúc có y tá tới gõ nhẹ cửa, muốn vào đo nhiệt độ cơ thể cho Kiều Tứ Văn. Kiều Phương Hạ lập tức ra hiệu cho y tá, nhờ cô ấy lấy túi xách giùm cô.
Cô lấy điện thoại ra nhìn một cái mới phát hiện là số lạ.
Ngay lúc Kiều Phương Hạ đang tính ẩn từ chối cuộc gọi, đầu cô chợt phản ứng lại. Không hiểu sao cô lại thấy số điện thoại lạ này hơi quen.
Cô dừng vài giây, sau đó lập tức nhấn vào phần danh bạ điện thoại. Lúc bấy giờ có mới nhận ra phần danh bạ của cô sạch sẽ một cách lạ thường, trong đó chỉ lưu duy nhất một dãy số được ghi chú là “chồng”.
Cô nhấn vào số đó để kiểm tra, quả nhiên là số điện thoại của Lê Đình Tuấn.
“..” Cô đơ người vài giây, sau đó đưa mắt về phía Lê Đình Tuấn đang gối đầu lên chân cô ngủ. Cô tức khắc mở sim dự phòng ra, phát hiện số điện thoại lưu trong sim dự phòng cũng đã bị xóa sạch.
Cô thử khôi phục lại dữ liệu điện thoại, phát hiện rất nhiều số trong điện thoại giống như bị Lệ Đình Tuấn ăn sạch sẽ vậy. Anh sai người cài đặt lại điện thoại của cô.
Kiều Phương Hạ hơi đau đầu, kèm theo đó là tức giận. Có rất nhiều số bình thường có không hay liên hệ, nhưng có những số điện thoại cực kỳ quan trọng với cô, ví dụ như người mà cô dùng để liên lạc với phía Quân Diệt.
Thế nhưng dù cô có dùng cách gì cũng không thể khôi phục lại danh bạ.
Kiều Phương Hạ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng rút điện thoại từ trong túi của anh ra, chỉ tốn vài giây đã mở khóa xong, rồi cô nhanh chóng gõ gì đó trên điện thoại.
Mấy phút sau, cô lại nhẹ nhàng đặt điện thoại của anh lên bàn.
“Kiều à, sao em lại xóa Zalo của chị? Điện thoại cũng không nhận?”
Đúng lúc, số điện thoại mới gọi hồi nãy gửi tin nhắn qua cho cô.
Kiều Phương Hạ lập tức nhấn vào phần danh sách liên lạc trong Zalo của mình, quả nhiên bên trong không còn lại bao nhiêu người.
Tối qua khi nhận lại điện thoại cô cũng không có kiểm tra hay sử dụng gì nên mới không phát hiện ra vấn đề.
Cô im lặng, sau một hồi suy nghĩ, cô thêm bạn tốt với dãy số đó một lần nữa, đối phương cũng nhanh chóng đồng ý lời mời.
“?” Hà Vân nhắn cho cô một dấu chấm hỏi.
“Chị Vân, rất xin lỗi chị, em bị một con chó hack mất tài khoản.” Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhắn tin trả lời.
“Cái đám chó hacker này có phải bị tật gì về não không? Muốn trộm tài khoản thì cứ trộm đi, cớ gì phải xóa bạn tốt của em chứ!” Hà Vân lập tức oán giận vài câu.
“Vâng, đúng vậy, em cực kỳ đồng ý với quan điểm của chị” Kiều Phương Hạ vừa nhắn tin với Hà Vận, vừa cúi đầu liếc Lê Đình Tuấn. .
||||| Truyện đề cử: Tiên Sinh |||||
“May mắn là bị hack mất tài khoản, chị thật sự bị em dọa sắp chết rồi. Chị tưởng em không muốn tới tham gia chương trình của bọn chị nữa chứ.” Hà Vận gửi một tin nhắn thoại tới.
Thời gian quay tập một của chương trình đã được bàn bạc xong rồi, nên Hà Vận muốn hỏi Kiều Phương Hạ xem cô có vấn đề gì không. Sau khi Kiều Phương Hạ cho cô ta đáp án khẳng định, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại hàn huyện vài câu, có lẽ là giọng nói của Hà Vận đã làm ồn đến Lệ Đình Tuấn nên anh vốn đang ngủ ngon lành trên đùi Kiều Phương Hạ lại hơi động đậy.
Kiều Phương Hạ đưa mắt về phía anh, thấy anh có dấu hiệu tỉnh lại thì đừng hẳn dậy, bước ra khỏi phòng gọi điện lại cho Hà Vận.
Mấy phút sau, khi cô quay lại thì Lê Đình Tuấn đã thức dậy. Lúc này anh đang cau mày, ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của bản thân.