“Ngoan nào, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Đêm nay em qua khách sạn gần bệnh viện ngủ đi, anh sẽ ở lại đây canh chừng ông” Anh nhỏ giọng đáp lại: “Sáng sớm ngày mai tới thăm ông cũng không khác biệt gì lắm đâu.”
Lệ Đình Tuấn đã đặt xe xong xuôi. Lúc anh đặt Kiều Phương Hạ ngồi vào ghế sau của xe, Kiều Phương Hạ bỗng nhìn chằm chằm vào mặt anh, đúng hơn là khóe miệng của anh. Lúc bấy giờ cô mới phát hiện ra anh bị thương, cạnh khóe miệng có một khối máu bầm.
“Miệng của anh.” Cô hơi sửng sốt, khẽ thốt lên.
Cô nhớ rất rõ, vừa nãy khi ở phòng cấp cứu, trên mặt anh không có bất cứ vết thương nào hết. Đam Mỹ Hài
“Không sao.” Lệ Đình Tuấn đáp lại cô bằng nụ cười mỉm, anh nhẹ nhàng lau đi vết máu còn lưu lại nơi khóe miệng.
“Mới nãy anh đi làm gì vậy?” Kiều Phương Hạ lại cảm thấy rõ ràng anh đang giấu chuyện gì đó, hàng lông mày nhíu lại, cô hỏi anh: “Có phải anh.”
“Thật sự không có chuyện gì hết” Lê Đình Tuấn không đợi cô hỏi sâu thêm đã cắt ngang lời cô nói.
Vừa dứt lời, Lê Đình Tuấn khẽ cúi đầu áp sát lại gần cô, anh thì thầm: “Hay là em nhớ anh? Muốn anh cùng em tới khách sạn
đúng không?”
Kiều Phương Hạ sững sờ một chút, sau đó lập tức ngậm miệng.
“Sáng mai gặp lại” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng sờ đầu cô, lại thơm lên chóp mũi cô một cái, dịu dàng nói lời tạm biệt. Nói xong, anh thu tay về, đóng cửa xe lại giùm cô.
Tới khi thấy bóng lưng của anh khuất phía sau xe, Kiều Phương Hạ mới thu hồi ánh mắt.
Cô cảm giác Lê Đình Tuấn có gì đó không đúng.
Hơn nữa.
Cô sửng sốt vài giây rồi chợt nhận ra, hôm nay Lê Đình Tuấn đã hôn cô đến mấy lần, nhưng chưa một lần nào môi chạm môi với cô, ắt hẳn anh đã biết được điều gì đó.
Có lẽ vì vậy mà lúc nãy anh đã tới tìm Cổ Dương Hàn.
Cô tức khắc lấy điện thoại mà anh đã trả lại cho cô, thế nhưng sau khi mở khóa màn hình, tay cô lại dừng lại.
Sau một lúc lâu, cô lại nhét điện thoại vào trong túi.
Lúc Kiều Đông Phương sức cùng lực kiệt về được đến nhà, Kiều Diệp Ngọc mới vừa uống thuốc xong.
Thấy ông ta trở về, cô ta lập tức đặt cái ly trong tay xuống, mặt không hề biến sắc mà cất bước đi lên lầu.
“Con đứng lại.” Kiều Đông Phương lập tức gọi ngược cô ta lại.
Kiều Diệp Ngọc dừng chân đứng giữa cầu thang, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào mắt Kiều Đông Phương.
“Con đi đâu vậy? Trễ vậy rồi mới chịu về?” Kiều Đông Phương thấy trên người cô ta vẫn còn mặc bộ quần áo trước khi ra khỏi nhà bèn cau mày hỏi.
“Tới bệnh viện tâm thần thăm mẹ” Kiều Diệp Ngọc nhẹ nhàng trả lời: “Hôm nay mẹ phát bệnh rất nặng”
“Cơ thể con khỏi hẳn rồi à?” Kiều Đông Phương hơi ngừng lại, sau đó hỏi tiếp.
Trên mặt Kiều Diệp Ngọc vẫn còn rất nhiều khối máu bầm lớn chưa tan hết, ngay cả khẩu trang cũng không thể giấu nối. Hai ngày trước cô ta vẫn còn xấu hổ rác trên giường không muốn xuống, hôm nay lại bước ra khỏi nhà, chuyện này không thể không khiến Kiều Đông Phương nảy sinh nghi ngờ.
Kiều Diệp Ngọc và ông ta bốn mắt nhìn nhau, con người của cô ta đáo một vòng, sau một lúc lâu mới trả lời: “Ba không có ở nhà, quản gia cũng không ở, nếu con không đi thì mẹ phải làm sao bây giờ?”