Lệ Đình Tuấn ném một nắm đá về phía anh ấy, đáy mắt tràn ngập hung ác và nham hiểm.
“Ông đây càng muốn so đo với anh đấy”
Động đến người phụ nữ của anh, anh sẽ không bỏ qua cho Cố Dương Hàn.
Anh xem camera giám sát ở cổng khách sạn, Kiều Phương Hạ bị ép, lúc ấy Cố Dương Hàn muốn cưỡng bức cô.
Nửa tháng nay, Lệ Đình Tuấn không dám đụng đến cô dù chỉ một chút, đến cả khi cô thay quần áo tắm rửa đều cố gắng tránh đi. Anh cẩn thận che chở cho cô từng ly từng tí, thế mà tên ngụy quân tử Cố Dương Hàn này luôn miệng nói quan tâm đến Kiều Phương Hạ, vậy mà ngay lúc này lại muốn làm tổn thương cô.
Thủ đoạn của anh độc ác như thế nào? Trên thương trường thì thắng làm vua thua làm giặc, đối phó với những người không liên quan đến mình, cho dù có sử dụng phương pháp nào thì anh đều đúng, miễn là đạt được mục đích.
Nhưng, Kiều Phương Hạ là một người sống sờ sờ, là cô gái mà bọn họ thích.
Anh nhìn Cố Dương Hàn, không nhịn được cười mỉa: “Cái kiểu anh thích cô ấy thật là rẻ tiền. Anh coi cô ấy thành cái gì? Gái, điểm sao?”
Sắc mặt của Cố Dương Hàn cũng sầm xuống: “Anh nói cái gì vậy?”
“Tùy thuộc vào thái độ của anh đối với cô ấy” Đáy mắt của Lệ Đình Tuấn tràn ngập trào phúng.
Dám làm không dám chịu, loại đàn ông này, uổng phí trước đó Kiều Phương Hạ che chở anh ta như vậy.
Anh thực sự cảm thấy không đáng thay Kiều Phương Hạ.
“Giữ mồm miệng sạch sẽ chút!” Cố Dương Hàn trầm giọng nói.
Ở bên cạnh có người đi tới.
Lê Đình Tuấn liếc mắt nhìn những người kia, vẻ khinh thường nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng.
Đến cả mấy người này cũng muốn ngăn cản anh dạy dỗ Cố Dương Hàn, đúng là buồn cười đến vô cùng.
“Anh nhìn xem, vì sao cô ấy chọn tôi mà không phải anh.” Anh nhướng mày nhìn Cố Dương Hàn.
Cố Dương Hàn không biết Mặc Hàn Bảo để lại người bên cạnh mình, vừa định ngăn cản những người này ra tay thì Lệ Đình Tuấn đã nhanh chóng quật ngã một trong số họ, bắt đầu giao đấu với mấy người đó.
Cố Dương Hàn do dự một chút, đang phân vân giữa hai lựa chọn là nên ngăn cản hay mặc kệ bọn họ dạy dỗ Lê Đình Tuấn.
Nhưng thân thủ của Lê Đình Tuấn lại nằm ngoài dự đoán của anh ấy, không chỉ có sự nhanh nhẹn không thua kém gì anh ấy mà sức mạnh cũng rất đáng kinh ngạc.
Anh ấy không biết, ngay cả Vô Nhật Huy đã nhiều lần giành chức vô địch tán đả cũng không phải đối thủ của Lê Đình Tuấn.
Cố Dương Hàn nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn mấy lần, vừa rồi toàn bộ những người kia đã bị anh quật ngã trên mặt đất.
Lê Đình Tuấn vặn cổ hai lần, lại nhìn về phía Cố Dương Hàn, màn vừa rồi đối với anh mà nói chỉ là làm nóng người mà thôi.
Cho dù những người này ra tay không phải theo lệnh của Cố Dương Hàn, nhưng chuyện hai người đánh một trận là không thể tránh khỏi.
Cố Dương Hàn im lặng mấy giây, móc điện thoại di động và chìa khóa xe trong túi ra, trở tay nhẹ nhàng đặt lên đầu xe, trầm giọng nói với mấy người đang bò dậy từ mặt đất: “Các người không được phép can thiệp nữa.”
Cả hai đánh ngang tay.