Sự đê hèn của anh ấy, Kiều Phương Hạ từ trước đến nay chưa từng được chứng kiến.
Anh ấy đã bao lần suýt không khống chế được dục vọng muốn chiếm hữu Kiều Phương Hạ! Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường, người phụ nữ mình thích mỗi ngày đều đi qua đi lại trước mặt anh ấu thì sao Cố Dương Hàn có thể kìm chế được!
Thậm chí có một lần đưa Kiều Phương Hạ về nhà, anh ấy đã hôn cô, nháy mắt lúc đưa tay cởi quần áo của cô anh ấy vẫn nhịn được. Không phải vì anh ấy không dám mà anh ấy sợ Kiều Phương Hạ sẽ hận mình, anh không hi vọng cô vì hận ý mới nhượng bộ với anh.
Cô cho rằng tình cảm của anh ấy đối với cô là tình thân, nhưng ngay từ đầu anh đã biết rõ chuyện đó không phải.
Anh ấy cố ý đưa cô vào vực sâu, cô cho rằng anh ấy cứu rỗi mình, nhưng thực ra không phải là cứu rỗi mà là anh ích kỉ làm chuyện đó. Anh ấy muốn Kiều Phương Hạ quen thuộc ỷ lại vào mình, vĩnh viễn không thể rời khỏi anh!
Nhưng anh ấy đã sai rồi, anh tràn đầy tự tin cho rằng vị trí của mình trong lòng cô rất vững chắc, anh ấy quá mức tự phụ.
Mấy tháng này anh ấy lần lượt thua với tình cảm mười sáu năm của Kiều Phương Hạ dành cho Lê Đình Tuấn, làm sao anh ấy có thể cam tâm được?
Là một người đàn ông không thể cam tâm được!
Chỉ là trước đó anh ấy đau lòng cho Kiều Phượng Hạ, không muốn cô ở giữa phải khó xử giữa anh ấy và Lê Đình Tuấn, tình cảm dành cho cô quá nhiều nên anh ấy không thể chịu được cảnh cô phải thương tâm khổ sở.
Nhưng sau chuyện Kiều Phương Hạ sảy thai anh ấy mới hoàn toàn tỉnh ngộ, anh ấy sai rồi.
Lần này anh ấy sẽ không phạm sai lầm như cũ nữa, anh ấy muốn ngay tại lúc cô chưa quyết định, đưa cô về bên cạnh mình, không cho Lê Đình Tuấn có cơ hội về bên cô nữa!
Kiều Phương Hạ hơi nâng mặt lên, tỉnh táo nhìn đôi mắt cuồn cuộn cảm xúc của Cố Dương Hàn.
Thực ra tình cảm của Cố Dương Hàn đối với cô, không phải là cô hoàn toàn không biết. Chỉ là cô kiên định cho rằng tình cảm của anh ấy dành cho cô nhiều tình thân hơn là tình yêu nam nữ, hoặc là chút tình cảm nam nữ này thậm chí còn dựa trên cơ sở tình thân mà có.
Cô cho rằng đời này anh ấy sẽ không nói chữ thích này với cô, quan hệ của họ nếu dùng tình cảm nam nữ để định nghĩa thì rất không phù hợp.
Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng nói với anh: “Anh cho rằng em không biết, chẳng qua đó là anh nghĩ như vậy, anh…”
Nhưng cô mới nói được một nửa thì Cố Dương Hàn bỗng nhiên thô lỗ kéo cô qua, trực tiếp cúi đầu dùng môi mình chặn môi cô lại.
Trong nháy mắt lúc môi hai người chạm vào nhau, trong đầu Kiều Phương Hạ như có thứ gì đó “lộp bộp” rơi xuống.
Cô phản ứng rất nhanh, lập tức nâng tay hung hăng tát vào mặt Cố Dương Hàn.
Cô dùng tay che miệng mình lại, lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Dương Hàn.
Cố Dương Hàn bị cô đánh cho mặt lệch sang một bên, đèn đường chiếu xuống mặt anh ấy hơi tối, khiến vẻ mặt anh ấy có chút thâm trầm.
Anh ấy trầm mặc một lát, mặt không cảm xúc nhìn Kiều Phương Hạ.
Còi báo động trong lòng Kiều Phương Hạ lập tức kêu vang, vừa lùi lại phía sau một bước liền bị Cố Dương Hàn nắm chặt cổ tay.
Anh ấy kéo cửa sau xe ra, mạnh bạo nhét Kiều Phương Hạ đặt vào ghế sau!