Anh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, vừa dùng tay xé ống quần Tây bên phải của cô vừa hỏi: “Làm sao lại bị thương?”
“Lúc lật xe không biết bị thứ gì đâm phải” Triệu Mai Hoàng nhỏ giọng trả lời.
Phó Thành Đô nhìn vết thương trên chân cô hai lần, chỉ là bị vật sắc bén đâm. vào, máu chảy rất chậm, không có gì đáng lo lắng, không cần xử lí khẩn cấp.
Anh suy nghĩ mấy giây rồi quay lưng về phía cô nói: “Trèo lên!”
Triệu Mai Hoàng hơi do dự.
“Nhanh lên một chút!” Phó Thành Đô nhíu mày gấp gáp nói với cô.
Triệu Mai Hoàng bị anh quát đến mức run lên, lập tức ngoan ngoãn ghé vào lưng anh, ôm lấy cổ anh ổn định.
Phó Thành Đô cõng cô đến vị trí tương đối an toàn, trầm giọng hỏi: “Chỗ này rất nguy hiểm! Sao em không tìm nơi nào an toàn hơn để trốn?”
Triệu Mai Hoàng ngập ngừng một chút rồi ghé sát vào tai anh trả lời: “Anh nói tôi ở yên một chỗ chờ anh, tôi sợ anh không tìm thấy tôi. Tôi sợ chết”
Phó Thành Đô giật mình, nghiêng đầu sang nhìn cô.
Thường ngày chưa bao giờ thấy cô ngoan như vậy.
Bên cạnh là một ngân hàng, rất nhiều người chạy vào trong ngân hàng để trốn, Phó Thành Đô suy nghĩ rồi cõng Triệu Mai Hoàng chạy về phía ngân hàng.
Lúc thả cô xuống hai người nhìn nhau một cái, Triệu Mai Hoàng vẫn chưa hết hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa cho trắng bệch.
Phó Thành Đô nhìn từ trên xuống dưới người cô, lại hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“Không có” Triệu Mai Hoàng ngoan ngoãn lắc đầu.
“Em ở đây đợi anh, nhiều nhất là mấy phút anh sẽ mang xe qua đây!” Phó Thành Đô nhìn ra bên ngoài sau đó quay lại khẽ nói với cô.
Nói xong liền cởi áo chống đạn ra đưa cho Triệu Mai Hoàng. Triệu Mai Hoàng nhìn áo chống đạn của anh, run lên nói: “Nhưng mà..”
“Không có nhưng nhị gì hết! Anh lệnh cho em lập tức mặc vào.” Lông mày Phó Thành Đô nhíu lại, nghiêm nghị ra lệnh.
Triệu Mai Hoàng mím môi không nói gì, yên lặng nhận lấy áo chống đạn mặc vào.
Phó Thành Đô cúi người giúp cô cài áo chống đạn vào, sau đó thấp giọng nói: “Anh sẽ lập tức quay lại, yên tâm”
Dứt lời lấy súng bên hông ra nhanh chân đi ra ngoài.
Triệu Mai Hoàng do dự một chút, đột nhiên gọi tên anh: “Phó Thành Đô!”
Phó Thành Đô đi đến cửa, dừng lại quay đầu nhìn cô.
Triệu Mai Hoàng hơi cau mày nói với anh: “Các anh có nhiều người không? Còn một số người nước chúng ta đang ở nơi bên cạnh.”
Phó Thành Đô bình tĩnh nhìn cô, không lên tiếng.
Đúng vậy, sao anh có thể quên mấy người Tần Vũ Nam chứ.
Anh không chỉ cứu cô còn phải cứu cả bạn trai cũ của cô.
Ban nãy lúc lật xe Tần Vũ Nam ở đâu? Tại sao anh ta không ở bên cạnh bảo vệ cô?