“Lúc trước mọi người không phải đều nói rằng cô cả nhà họ Triêu là một đoá hoa hồng đỏ trong lòng của những người đàn ông ở thành phố Hạ Du sao? Đã tầm này tuổi rồi, nếu bị huỷ hôn, nhà họ Phó cũng sẽ không giúp họ nữa, liệu nhà họ Triệu có còn con đường sống không? Còn người đàn ông nào dám lấy cô ta nữa chứ?”
Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày lại, trung tâm thương mại này là nơi những người giàu có thể đến, xung quanh có rất nhiều người biết đến Triệu Mai Hoàng và Phó Thành Đô.
Triêu Mai Hoàng nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở bên cạnh những sắc mặt không hề thay đổi.
Chưa kể cô ấy sắp kết hôn với Phó Thành Đô, cho dù không có ý định kết hôn thì những người đang bàn luận về cô cũng còn lâu mới đủ trình độ chạm đến đầu ngón chân của cô ấy.
Ngay cả khi cô kiếm sống bằng nghề bán túi thì cả một bức tường túi da quý hiếm ấy cũng đủ để giữ lấy thể diện của nhà họ Triêu và vả vào mặt của đám. người này.
Thế giới này thực sự đã thay đổi rồi, cười chê nghèo khổ chứ không cười chê kỹ nữ.
Mọi người rõ ràng đều nghe thấy Hàn Phương là kẻ thứ ba, nhưng lại không một người mắng chửi cô ta mà ngược lại chê cười sự sa sút của nhà họ Triệu.
Triệu Mai Hoàng chỉ cảm thấy hài hước buồn cười.
“Xin lỗi tôi ngay!” Hàn Phương nghe thấy những lời bàn tán của người xung quanh, thấy Triệu Mai Hoàng và Kiều Phương Hạ đều không lên tiếng nên càng đắc chí hơn: “Cả hai người đều phải xin lỗi tôi!”
“Hàn Phương, em đừng gây chuyện nữa!” Tần Vũ Nam cau chặt mày và trầm giọng nói.
Nhất là khi nghe thấy những lời nói về Phó Thành Đô cũng không lấy Triều Mai Hoàng thì trong lòng của anh ta càng thêm áy náy, anh ta biết rằng lúc đó Triệu Mai Hoàng vì muốn chọc tức mình nên mới chạy đi tìm Phó Thành Đô, mới có cuộc đính hôn về sau.
Nếu không phải vì anh ta đã làm sai thì Triệu Mai Hoàng cũng không phải khổ sở như bây giờ.
“Anh cút ra!” Hàn Phương hung hăng hất cái tay đang ngăn cản cô ta của Tần Vũ Nam ra: “Anh không giúp em thì cũng thôi đi, đừng có làm phiền chứ!”
Sắc mặt của Tần Vũ Nam càng thêm u ám.
Hàn Phương quay đầu lại nhìn Triệu Mai Hoàng, vênh váo hống hách nói với cô ấy rằng: “Cô xin lỗi tôi trước, về những lời cô đã nói tôi là kẻ thứ ba”
Triêu Mai Hoàng lạnh lùng nhìn lấy hai người bọn họ cãi nhau rồi mới hờ hững đáp lời: “Nếu cô cảm thấy mình không phải là kẻ thứ ba, cây ngay không sợ chết đứng thì tại sao phải cần người khác thanh minh cho cô chứ?”
“Chỉ có những người chột dạ mới cần người khác nịnh bợ giả dối, để tăng thêm lòng can đảm cho mình”
“Cô!” Hàn Phương tức giận tột cùng, lại giơ tay phải lên. Chỉ là lần này chưa đợi Kiều Phương Hạ ra tay thì Triêu Mai Hoàng đã tung
một cú đá ổn định, tàn nhẫn và chuẩn xác vào thẳng đầu gối của Hàn Phương.
Hàn Phương bị cô ấy đá đến mất đi trọng tâm, lập tức “phịch” một tiếng, hỗn loạn quỳ một chân xuống đất.
“Tết cũng đã qua rồi, tại sao lại còn vội vã chúc tết cho tía thế này à?”
Khoé miệng của Triều Mai Hoàng khẽ nhếch lên và cúi người xuống nhẹ giọng hỏi Hàn Phương.
Cô ấy vốn không muốn quan tâm đến Hàn Phương, nhưng Hàn Phương lại hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của cô ấy, đây là do cô ta tự chuốc lấy.
Sắc mặt của Hàn Phương liền trở nên tái mét, thẹn quá hoá giận.
Cô ta vẫn chưa kịp đứng dậy thì Kiều Phương Hạ ở bên cạnh lại thêm một cú đá nữa, mũi giày nhẹ nhàng chọc vào cẳng chân còn lại vẫn chưa quỳ xuống của cô ta, Hàn Phương mất đi trọng tâm, cả người ngay lập tức nhoài về phía trước và quỳ xuống trước mặt Triệu Mai Hoàng.
“Một cái lễ quỳ xuống bằng cả hai chân và khẩu đầu lớn như vậy, Mai Hoàng, xem ra em phải cho phong lì xì lớn hơn một chút đấy”.