Hàn Phương thấy ánh mắt của Triệu Mai Hoàng nhìn về phía Tần Vũ Nam một cách quang minh chính đại, cô ấy còn dừng lại một hồi lâu, sắc mặt của cô ta dần dần không nhịn
được và cau mày nói: “Triệu Mai Hoàng, cô còn chút liêm sỉ nào không? Ở trước mặt vợ sắp cưới của người ta mà còn quyến rũ đàn ông như vậy sao?”
“Ồ… đã là vợ sắp cưới rồi à” Triệu Mai Hoàng trầm ngâm gật đầu.
Hàn Phương bước lên phía trước một bước, cô ta dừng lại trước mặt Tần Vũ Nam, ngạo nghễ đáp: “Đúng vậy, tháng ba đám cưới, cô Triệu có muốn đi không?”
Triệu Mai Hoàng ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Nam đang đứng phía sau cô ta với vẻ mặt không biểu cảm gì, cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như cô Hàn đã có nhã ý muốn mời, vậy thì đương nhiên tôi phải đi rồi, tôi và Vũ Nam cũng là bạn học cũ nhiều năm ấy mà”
Tần Vũ Nam hơi cau mày lại, anh ta thấp giọng nói với Hàn Phương: “Được rồi, đi thôi”
“Không phát thiệp mời đến sao?” Triệu Mai Hoàng lập tức cong môi, cô ấy lấy điện thoại ra, chậm rãi đi đến trước
mặt Tần Vũ Nam và Hàn Phương: “Có thiệp mời điện tử không? Thêm Wechat nữa?”
Tần Vũ Nam chỉ cảm thấy nhiều năm không gặp, tính tình của Triệu Mai Hoàng vẫn như vậy. Ngang tàng, kiêu ngạo, hùng hổ dọa người, mặc dù nhà họ Triều đã nghèo túng rồi mà cô ấy vẫn giống như năm đó.
Tần Vũ Nam vẫn không nói gì, đột nhiên Hàn Phương giơ
tay tát mạnh vào mặt của Triệu Mai Hoàng.
Khoảnh khắc cái tát giáng xuống, toàn bộ cửa hàng trang sức đá quý bỗng nhiên chìm vào im lặng.
“Con đi!” Hàn Phương nghiến răng nghiến lợi chửi bới Triệu Mai Hoàng: “Chồng chưa cưới của cô không cần cô, không muốn đám cưới với cô, cô thấy hối tiếc những chuyện cũ nên đến quyến rũ chồng của tôi sao?”
Triệu Mai Hoàng chỉ cảm thấy trên đôi má hơi đau rát.
Những tấm gương trên tường ở bốn phía của cửa hàng trang sức đá quý đều phản chiếu rõ ràng năm dấu tay trên gương mặt cô ấy.
Cô ấy im lặng một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng lại bắt gặp ánh mắt của Hàn Phương.
Hàn Phương bị ánh mắt không chút biểu cảm gì của cô ấy làm cho trong lòng có chút sợ hãi, theo bản năng cô ta lùi về sau một bước nhỏ.
“Cho dù chồng sắp cưới của tôi có không cần tôi trước hay không, thì…” Triều Mai Hoàng cười khúc khích với cô ta.
“Từ khi nào một kẻ thứ lại có thể kiêu ngạo như vậy?”
Vừa nói cô ấy vừa liếc nhìn Tần Vũ Nam và mỉm cười: “Vũ Nam, anh cảm thấy thế nào?”
Chuyện xảy ra vào năm đó là Tần Vũ Nam có lỗi với Triều Mai Hoàng, chưa kể lúc đó anh ta và Hàn Phương ở bên nhau chỉ vì theo đuổi cảm giác kích thích, Hàn Phương thậm chí còn không được tính là bạn gái của anh ta.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt của anh ta khẽ nhúc nhích.
Chỉ là anh ta còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Hàn Phương đã chỉ vào Triều Mai Hoàng và nói với giọng sắc bén: “Vũ Nam cũng có thể để cô gọi sao?”
“Hai người đã chia tay rồi, cô Triệu nên biết điều nhé! Bây giờ cô còn không biết xấu hổ mà quay lại tìm anh ấy, cô mới là kẻ thứ ba!”