“Đình Trung đưa cô em gái lên gặp mẹ” Sau đó Đình Trung liền niềm nở bước đến và kéo bàn tay bé nhỏ của An Dương.
“Con không được đi lên” Lê Đình Tuấn nhớ đến thái độ của Kiều Phương Hạ đối với Đình Trung thì lập tức nhẹ giọng ngăn cản.
Đình Trung sững sờ, miễn cưỡng buông tay ra, trong cái miệng nhỏ cũng không biết đang làu bàu vài câu tiếng ngoài hành tinh gì đấy.
Lê Đình Tuấn đưa cao da lừa trong tay cho chị Phương rồi căn dặn vài câu, sau đó quay sang nhìn An Dương, nhẹ giọng hỏi cô bé rằng: “Anh bế nhé?”
“Không cần” An Dương lập tức từ chối yêu cầu của Lê Đình Tuấn, sau khi nói xong thì một mình đi về phía cầu thang.
Lúc này Đình Trung mới phát hiện ra lý do cô em gái và Kiều Phương Hạ đều phớt lờ cậu không phải vì cậu mà là vì người gây trở ngại Lê Đình Tuần này.
Cậu “hừn” một tiếng với Lệ Đình Tuấn, có chút buồn bã tự mình đi vào phòng đồ chơi, cậu định tìm một vài món đồ chơi yêu thích tặng cho An Dương. Bằng cách này, mỗi khi An Dương chơi đồ chơi thì sẽ có thể nhớ đến cậu.
Sau khi suy nghĩ như vậy thì cậu càng cảm thấy mình là một thiên tài nhỏ. Bất chợt vui mừng trở lại.
An Dương tự mình vịn lan can leo lên lầu hai, nhìn thấy cánh cửa của căn phòng đối diện cầu thang đang khép hờ, Kiều Phương Hạ đang nói gì đó với một ông già ở cạnh giường, sắc mặt có chút khó coi.
Kiều Phương Hạ sau khi nói xong vài câu thì đảo mắt sang nhìn thấy An Dương đang đứng ở trước cửa phòng nhìn mình, cô liền sửng sốt.
“Thầy đưa em đến ạ” An Dương nhìn Kiều Phương Hạ và nhỏ giọng giải thích rằng: “Gửi cao da lừa đến cho chị”
“Đến đây nào” Kiều Phương Hạ liền dịu dàng nói với cô bé.
An Dương mím lấy cái môi bé nhỏ và đi về hướng Kiều Phương Hạ, dựa vào mép giường, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt vẫn cắt không ra giọt máu của Kiều Phương Hạ.
“Phương Hạ à, con phải ngoan ngoãn uống thuốc của ông sư thúc tổ cho đấy, như thế mới có thể mau chóng khoẻ lại”
Kiều Đông Phương ở bên cạnh ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ bé khá giống với An Phương Diệp của An Dương, sửng sốt hồi lâu cũng chưa định thần lại.
Ông ta vừa rồi đi lên lầu nói vài câu với Kiều Phương Hạ trước, nên không biết An Dương có đến đây.
Chưa từng có ai nhắc đến sự tồn tại của cô bé này với ông ta cả, đầu óc của ông ta lúc này đang choáng váng.
“Phương Hạ, đây là..” Ông ta ngơ ngác nhìn lấy Kiều Phương Hạ.
“Trước khi An Phương Diệp rời khỏi nước Anh Phương thì đã mang thai rồi” Kiều Phương Hạ lạnh lùng giải thích với ông ta.
“Là của Lệ Quốc Chiến sao?” Kiều Đông Phương trở nên kinh ngạc.
“Ừm”
Đối với thân thể của An Dương thì Kiều Phương Hạ không kinh ngạc và khó chấp nhận như những người khác, bởi vì cô biết rằng, thực ra An Phương Diệp đã định mang thai trong lúc cô học cấp hai rồi. Chỉ vì thái độ của Lệ Chiến Quốc vẫn không được rõ ràng nên kế hoạch sinh con cứ bị trì hoãn từ lần này đến lần khác.
Hai năm sau, có thể là do An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến đều đã lớn tuổi nên chưa thể thành công, không ngờ rằng An Phương Diệp đã mang thai trước khi rời đi.