“Được. Đợi tôi một chút” Kiều Đông Phương thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người lấy áo khoác và điện thoại của mình.
Kiều Diệp Ngọc đứng bên cạnh muốn nói nhưng lại thôi, cô ta nhìn Kiều Đông Phương rồi lại nhìn sang Lê Đình Tuấn, cuối cùng ngậm miệng không lên tiếng.
“Con về trước đi. Ba không sao rồi” Kiều Đông Phương sợ Kiều Diệp Ngọc sẽ chọc giận đến Lê Đình Tuấn, lập tức nói nhỏ với cô ta.
Kiều Diệp Ngọc đi sau lưng Kiều Đông Phương, đưa áo khoác và điện thoại cho ông ta, không đi.
Lê Đình Tuấn thản nhiên nhìn chằm chằm dáng vẻ ngoan ngoãn của Kiều Diệp Ngọc.
Nhìn bề ngoài, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, dường như Kiều Diệp Ngọc đã cải tà quy chính.
Thế nhưng có hai vấn đề anh vẫn không hiểu nổi, cần Kiều Diệp Ngọc giải thích cho anh.
Kiều Diệp Ngọc cảm thấy Lê Đình Tuấn đang nhìn chằm chằm mình, cô ta nhướng mắt nhìn anh.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Lê Đình Tuấn lạnh lùng nói với cô ta: “Cô cũng đi cùng đi”
Kiều Diệp Ngọc ngây người.
Cô ta đang suy nghĩ muốn viện cớ gì để được đi cùng. Ít nhất để cô ta có thể tiếp xúc với Lê Đình Tuấn nhiều một chút, cho dù nói vài câu cũng được. Không ngờ Lê Đình Tuấn lại chủ động bảo cô ta đi cùng.
“Được không? Tôi.” Cô ta hơi ngạc nhiên, thấp giọng hỏi.
Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta hỏi lần thứ hai đã trực tiếp xoay người đi ra ngoài trước.
Kiều Đông Phương ở bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, đợi Lê Đình Tuấn đi ra ngoài rồi mới hạ giọng hỏi: “Con đi theo làm gì? Vẫn chê chuyện này chưa đủ lớn sao?”
“Nhưng Đình Tuấn anh ấy chủ động bảo con đi. Nếu như con không đi, anh ấy cũng tức giận, không phải sao?” Kiều Diệp Ngọc nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Từ lúc Kiều Diệp Ngọc bị Lệ Kiến Đình đuổi về nhà họ Kiều, tính tình càng ngày càng dịu dàng ngoan ngoãn một cách lạ thường. Trước đây mối quan hệ giữa ba con bọn họ rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, bây giờ đã dịu đi khá nhiều.
Trong lòng Kiều Đông Phương hiểu rõ, bởi vì cô ta đã mất hết hy vọng, chỉ có thể dựa vào nhà họ Kiều. Suy cho cùng Kiều Diệp Ngọc là đứa con gái ruột ông ta yêu thương hai mươi năm, ông ta cũng không nhẫn tâm đối xử với cô ta như vậy.
Đắn đo vài giây, ông ta cau mày trả lời: “Cũng được. Con cố gắng nói ít lại. Đừng chọc giận cậu ta và Phương Hạ”
Hai người Kiều Đông Phương và Kiều Diệp Ngọc bước ra khỏi khách sạn. Lê Đình Tuấn đã lên xe rồi.
Lê Đình Tuấn đang ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc đi phía sau, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô, ngồi chung xe với tôi”
Kiều Diệp Ngọc ngây người, Lê Đình Tuấn là…
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn” Lê Đình Tuấn lạnh lùng nhìn cô ta, nói tiếp.
Kiều Diệp Ngọc lập tức bước nhanh đến, đi đến chỗ ghế sau.
Lệ Đình Tuấn cụp mắt, nhìn chân phải của cô ta hơi khập khiễng, lại nhướng mắt lên nhìn cô ta.
Ánh mắt lạnh như băng của anh đang nhìn chằm chằm khiến trong lòng Kiều Diệp Ngọc hơi sợ hãi và chột dạ. Lưỡng là một lúc, vừa định đưa tay mở cửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhíu mày, nói: “Ngồi phía trước”
Kiều Diệp Ngọc sững sờ, cũng không biết Lệ Đình Tuấn có ý gì, rõ ràng bảo cô ta ngồi chung xe nhưng lại bảo cô ta ngồi vào vị trí bình thường vệ sĩ ngồi.