Trên góc bìa cuốn sổ tay có vài tờ giấy ghi chú màu trắng lộ ra bên ngoài, cô nhìn thấy một trong số những tờ giấy ghi chú viết bốn chữ “Triệu chứng phát bệnh”.
Cô sững sờ vài giây, giơ tay mở tủ kính và lấy cuốn sổ tay ra ngoài.
Khi mở cuốn sổ tay vừa dày vừa nặng, một xấp giấy rơi từ bên trong xuống bàn.
Kiều Phương Hạ nhặt một tờ lên xem, đó là giấy khen giải nhất cuộc thi tính nhẩm khi cô còn nhỏ.
Cô sững sờ một lúc, sau đó lại cẩn thận lật xem tất cả những tờ giấy rơi trên bàn. Toàn bộ đều là giấy khen của cô, không hề có bất cứ tờ nào liên quan đến Lệ Đình Tuấn.
Cô càng xem càng kinh ngạc.
Trầm mặc rất lâu, sau đó lại cầm lấy cuốn sổ tay trên bàn, trực tiếp mở trang sách mà anh đã đánh dấu ra.
“Lần đầu tiên phát bệnh, không rõ nguyên nhân phát bệnh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy phát bệnh. Tôi không rõ trước đây cô ấy đã từng phát bệnh. chưa. Ngày mười tháng tư năm hai nghìn không trăm linh một. Cô ấy chui vào trong góc phòng, liên tục đập đầu vào tường, đôi mắt không nhìn rõ được mọi thứ và không khống chế được cảm xúc. Ngoại trừ An Phương Diệp gọi cô ấy, không hề có bất kỳ phản ứng nào.”
“Lần thứ hai phát bệnh. Ngày hai mươi mốt tháng bảy năm hai nghìn không trăm linh một. Bởi vì khi tôi quay về không biết cô ấy ở nhà, trực tiếp tắt đèn phòng khách đi lên lầu. Cô ấy sợ bóng tối, càng sợ ở một mình trong bóng tối”
“Lần thứ ba phát bệnh. Ba mươi tết năm hai nghìn không trăm linh một. Đứa trẻ đốt pháo hoa bên cửa sổ của cô ấy, pháo nổ mạnh, cô ấy giống như được làm bằng thủy tinh, không chịu được sự hoảng sợ quá lớn”
“Lần thứ tư phát bệnh. Ngày sáu tháng sáu năm hai nghìn không trăm linh hai. Tiếng sấm quá lớn, cho nên những đêm mùa hè cô ấy đều ở chung với dì giúp việc. Trước đây, tôi thường cười nhạo cô ấy không thể rời xa người lớn, bảy tuổi rồi mà vẫn còn ngủ chung giường với người khác. Bây giờ thì đã hiểu rồi”
“Lần thứ năm phát bệnh. Ngày hai mươi tháng bảy năm hai nghìn không trăm linh hai. Là sinh nhật của cô ấy. Đó là lỗi của tôi. Cô ấy đợi tôi về ăn sinh nhật. Ngày hôm đó tôi đến chỗ mẹ, tâm trạng rất tệ. Sau khi quay về, cô ấy tặng bánh ngọt cho tôi, tôi không cẩn thận đã đẩy cô ấy ngã xuống đất.”
“Lần thứ sáu phát bệnh.”
Kiều Phương Hạ bình tĩnh lật từng tờ từng tờ.
Tình huống khi cô phát bệnh, đa số cô đã không còn nhớ nữa. Hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng để khoe khoang, cho nên cô chưa bao giờ chủ động nhớ lại.
Nhưng mà mỗi lần cô ấy phát bệnh, Lê Đình Tuấn đều ghi nhớ.
Đây là bí mật của Lê Đình Tuấn mà cô chưa bao giờ phát hiện.
Nhà họ Lệ vẫn luôn tìm kiếm đủ loại bác sĩ, tích cực điều trị cho cô. Cho nên sau khi cô đến nhà họ Lệ, thực ra tình trạng của cô vẫn luôn chuyển biến theo
hướng tích cực. Sau khi cô học xong tiểu học, cô chưa từng phát bệnh một lần nào, chỉ là một vài phương diện vẫn không theo kịp một đứa trẻ bình thường.
Vậy nên những trang sau, Lê Đình Tuấn ghi chép một vài chuyện vặt vãnh, ví dụ như thỉnh thoảng có không kiểm soát được một vài triệu chứng mất trí nhớ nhẹ. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng anh vẫn dùng bút đỏ đánh dấu điểm quan trọng, khi quay lại tìm, sợ rằng bản thân sẽ bỏ qua nó.
Ghi chép đến năm cô mười ba tuổi thì đã dừng lại. Bởi vì năm đó anh đã hoàn thành xong chương trình tích hợp học đại học và thạc sĩ trước thời hạn, đi nước ngoài rồi.