Đình Trung nhìn cô bé, hốc mắt chợt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Cậu bé sốt ruột muốn chết! Mẹ không để ý đến cậu bé, cô em gái cũng không thèm để ý đến cậu bé. Cậu bé muốn dẫn cô em gái về cho Lê Đình Tuấn xem, Kiều Phương Hạ nhìn thấy cô bé chắc chắn cũng sẽ rất vui, biết đâu được cô sẽ lại để ý đến cậu bé!
An Dương nhìn thấy Đình Trung nói khóc liền khác thì cũng ngây người.
Mặc Hàn Bảo thấy Đình Trung khóc, bế An Dương đứng lại, hơi cau mày quay đầu nhìn Vô Nhật Huy đang đi đến.
Lệ Đình Tuấn giở trò vô lại, con trai anh cũng giống vậy. Đúng là con trai ruột không lẫn vào đâu được.
An Dương thấy cậu bé khóc rất to, nhẫn nhịn một lúc mới nói với cậu bé: “Cậu đừng khóc nữa”
Đình Trung lau nước mắt trên khuôn mặt tròn tròn của mình, vừa khóc vừa kéo kéo cô bé.
An Dương hơi mất kiên nhẫn, mấp máy cái miệng, cau mày nói: “Nếu như cậu không khóc, tôi sẽ chơi với cậu một lúc”
Vừa dứt lời, Đình Trung lập tức im thin thít, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đình Trung vào nhà vệ sinh rửa sạch nước mắt nước mũi, khi cậu bé quay lại, trong đôi mắt vẫn còn vương vấn sự ấm ức.
“Nhóc khóc nhè” An Dương cau mày thốt lên ba chữ.
Bình thường Đình Trung sẽ không khóc như vậy đâu, bởi vì Lệ Đình Tuấn nói con trai không được dễ dàng rơi nước mắt, cho dù có ấm ức đến thế nào cũng không được khóc, trừ phi thật sự không kiềm nén được nữa.
“Tôi không phải” Cậu bé rất nghiêm túc giải thích với An Dương, trong giọng nói yếu ớt vẫn còn mang theo một ít giọng mũi sau khi vừa khóc xong.
Trên mặt An Dương hiện lên một dòng chữ “Cháu của tôi thật mất mặt”, hỏi cậu bé: “Vậy cậu khóc cái gì? Cậu chính là nhóc khóc nhè”
“Vậy thì tôi là nhóc khóc nhè” Đình Trung suy nghĩ một lúc, gật đầu trả lời.
Suy cho cùng, con gái cần được dỗ dành. Nếu như sau khi cậu bé cãi thêm vài câu An Dương lại không thèm để ý đến cậu bé, vậy thì mất nhiều hơn được.
Từ nay về sau, cô em gái nói cái gì thì chính là cái đó.
“. ” Vô Nhật Huy đứng bên cạnh lườm Đình Trung.
Có thể nói, ở trước mặt An Dương, tôn nghiêm của Đình Trung gần như mất sạch.
Đình Trung thử đưa tay nắm tay bàn tay nhỏ bé của An Dương, vẫn chưa đụng đến, An Dương liền rụt tay lại và cau mày hỏi cậu bé: “Lẽ nào Lê Đình Tuấn chưa từng nói với cậu, không được tùy tiện đụng vào con gái sao?”
“Nói rồi” Đình Trung gật đầu, trả lời ngay.
Cô em gái của cậu trông rất xinh đẹp, đẹp giống như mẹ vậy. Cho nên cậu không kiềm lòng được muốn đến gần cô bé hơn. Sau khi quay về, cậu nhất định sẽ đưa hết tất cả những món đồ chơi mình thích nhất cho cô bé.
Cậu bé suy nghĩ một lúc, lại dè dặt hỏi An Dương: “Đến nhà tôi chơi được không? Thầy của cô em gái cũng đi luôn được không?”
An Dương không hề muốn đến nhà họ Lệ, cô bé không muốn nhìn thấy Lê Đình Tuấn.
Nhưng mà cô bé muốn đến thăm Kiều Phương Hạ, muốn biết rằng cô đã khỏe hơn chút nào chưa. Nếu như hôm nay không tình cờ gặp Vô Nhật Huy và Đình Trung, cô và Mặc Hàn Bảo cũng định đến thăm Kiều Phương Hạ.