Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ngày hôm đó Lê Đình Tuấn dỗ dành cô, ánh mắt cô cụp xuống, không nói lời nào cũng không đẩy anh ra.
Thật kỳ lạ, trẻ em tự kỷ thực ra phần lớn là do những chuyện đã xảy ra bên cạnh, trí nhớ cũng rất kém, sợ rằng sau khi chữa trị khỏi thì sẽ không nhớ hoặc quên mất. Riêng Lê Đình Tuấn, mỗi chuyện anh làm đối với cô đều in sâu trong đầu óc của cô, làm thế nào cũng không thể quên được.
Thực ra cô cũng rất ghét bản thân mình như vậy, nhưng không có cách nào khác, cô không thể kiểm soát não bộ của chính mình.
Cho đến khi Lê Đình Tuấn buông cô ra, cô giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, sắc mặt không biểu cảm, cô phun nước bọt trong miệng vào chậu nhỏ ở trên bàn rồi tiếp tục đánh răng.
Lệ Đình Tuấn nhẫn nại chờ cô đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau đó anh đứng dậy đi lấy một cái khăn ấm và nhẹ nhàng đặt vào cằm cô, anh giúp cô lau mặt.
Khi lau đến mắt của cô, đột nhiên anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi vẫn tái nhợt đó của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ bị anh che mắt, cô không kịp đề phòng thì bất ngờ bị anh hôn, cô khẽ hé môi và giật mình.
Dưới lầu.
Người nhà họ Hứa đang chuẩn bị tới, Phó Minh Tuyết lập tức thu dọn đồ đạc trong phòng khách, khi dọn chăn trên ghế sô pha lên thì vô tình làm rớt một cái túi nằm trong một góc xó xỉnh trên mặt đất.
Phó Minh Tuyết sững sờ, bà ấy lập tức cúi người nhặt những đồ đạc rơi vãi lên.
Dường như túi này là của Kiều Phương Hạ.
Bà ấy nhìn thấy quyển bệnh án của Kiều Phương Hạ rơi ra đất, liền cầm lên nhìn lướt qua. Bà định nhờ dì người làm đưa lên cho Kiều Phương Hạ, để những ngày này có người đến người đi sẽ không bị mất thứ gì. Nhưng đột nhiên bà ấy phát hiện có gì đó không đúng.
Bà ấy mở lật mở cuốn bệnh án ra, mọi chuyện xảy ra vào ngày thứ hai của năm mới, giấy đăng ký phẫu thuật phá thai của Kiều Phương Hạ được dán trên đó.
Phó Minh Tuyết nhìn chằm chằm vào tờ giấy, bà ấy hoàn toàn choáng váng.
Không phải đứa trẻ sảy thai ngoài ý muốn sao? Tại sao có thể là…
“Dì Phó ơi?” Ngoài cửa, người nhà họ Hứa đến rồi, họ lịch sự gõ cửa.
Phó Minh Tuyết sửng sốt, bà ấy lập tức cất cuốn bệnh án vào trong túi, nhét túi của Kiều Phương Hạ vào chăn và đưa cho người làm. Sau đó mới miễn cưỡng cười với người nhà họ Hứa: “Làm sao đến sớm như vậy? Mau vào nhà ngồi đi!”
Bà cụ Hứa và cháu dâu của mình đi đến, nở một nụ cười và hỏi: “Tay nghề của chị Phương có hợp khẩu vị với con dâu nhà mình không?”