Hai người đối mặt với nhau vài giây, Kiều Phương Hạ nhất quyết giữ chặt, không buông bỏ.
Đình Trung vô tội.
Phương pháp này của Cố Dương Hàn sẽ chỉ làm cho mọi việc không thể đi đến hồi kết được! Cái chuyện mà bây giờ bọn họ cần làm chính là giải quyết vấn đề chứ không phải tạo thêm nhiều rắc rối nữa.
“Kiều Phương Hạ, em không cần nói với anh, anh tự có cách để tìm ra tung tích con trai anh ta” Cố Dương Hàn đợi cô một lúc, không kiên nhẫn nói với cô rõ ràng từng câu từng chữ một.
Nói xong thì quay người bước ra ngoài.
“Cố Dương Hàn!” Kiều Phương Hạ lập tức đứng dậy đuổi theo tuy nhiên chỉ mới đi được vài bước, đôi chân cậu bỗng nhiên đau nhức trong chốc lát rồi yếu ớt ngã xuống đất.
Cố Dương Hàn nghe được tiếng động cô bị ngã quay đầu lại nhìn.
Anh ấy cứ nghĩ rằng cô đang dùng khổ nhục kế, định nhẫn tâm bỏ đi nhưng khoảnh khắc quay đầu nhìn lại, nơi khóe mắt lại nhìn thấy trên chiếc quần jeans sáng màu của Kiều Phương Hạ, lại có những vệt máu tối màu xuất hiện.
Anh ấy sững sờ sau đó ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Kiều Phương Hạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ nhăn lại, nằm trên mặt đất cô đau đến nỗi không thể phát ra tiếng, cô chỉ cảm thấy có một dòng nhiệt nào đó liên tục chảy trào ra ngoài, thậm chí còn có thứ gì đó chảy ra.
Chỉ vẻn vẹn vài giây mà cái quần jeans của cô đã thấm đẫm máu!
“Phương Hạ!” Cổ Dương Hàn lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì,
ngay lúc đó liền chạy lại phía cô và ôm cô.
“Con của tôi.” Kiều Phương Hạ đau khổ đến mức không kìm nổi mà toàn thân co giật, thở hổn hển trong vòng tay của Cố Dương Hàn.
Cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho Kiều Phương Hạ sắp phải gục ngã.
Cô bấu chặt một tay vào da của Cổ Dương Hàn, dùng hết tất cả sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, cầu xin anh ấy: “Anh… anh cứu nó với…”