“Nhưng bây giờ cô làm rất giỏi!”
Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, trả lời/
“Đó là bởi vì gặp chú Mạnh đó” Đường Nguyệt Anh cười một tiếng, trả lời.
Kiều Phương Hạ nghe Đường Nguyên Khiết Đan nói qua mấy câu liên quan đến chuyện giữa ba mẹ cô ấy, nhưng cho đến giờ cô ấy cũng không nói ba dượng của mình không tốt, có thể thấy, Mạnh Minh Triết thật rất tốt.
Đường Nguyệt Anh dừng mấy giây, lại tiếp tục nói: “Trước khi cô và ba ruột của Khiết Đa ly dị, thật cái gì cũng không biết”
“Cho tới bây giờ ông ta không quan tâm công việc của cô, không quan tâm cô thích gì, ghét gì. Ông ta luôn bận bịu xã giao với đủ loại phụ nữ. Trong cái nhà này lạnh như băng. Cô cũng không nguyện ý trở lại, cho nên càng thêm chẳng làm gì. Trước lúc Khiết Đan lên tiểu học, hai người cô vì tính cách không hợp nên đã ly hôn”
Đường Nguyệt Anh tới bây giờ có thể nhắc tới chồng trước không chút tị hiềm bởi bây giờ họ cũng có thể coi như là bạn. Bọn họ thích hợp làm bạn, không thích hợp làm vợ chồng.
“Vậy cô và chú Mạnh quen nhau sau khi ly dị?” Kiều Phương Hạ không khỏi có chút hiểu kỳ.
“Không phải. Minh Triết và cô là bạn đại học, học cùng trường, khác khoa. Cô chú quen nhau từ sớm” Đường Nguyệt Anh cười trả lời.
“Chú ấy và cô là cùng khóa nhưng so ra nhỏ hơn cô một tuổi. Sau đó cô tham gia buổi họp mặt bạn học thời đại học, chú Mạnh cháu biết được từ người khác rằng cô ky dị. Tối hôm đó liền đuổi đến cửa nhà cô. Cô cho là chú ấy đùa. Gia cảnh chú ấy không tệ, năng lực rất mạnh, trước đó chưa từng kết hôn. Cô không chỉ lớn tuổi, còn mang theo đứa con riêng là Khiết Đan nữa”
“Sau đó có một hôm chú ấy uống say, chính là giống như Lệ Đình Tuấn mới vừa rồi vậy, cùng cô ăn cơm, đưa cô về nhà,
trước cửa nhà cô bỗng nhiên ôm lấy cô. Một câu cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt đó nhìn cô
“Lúc ấy cô vẫn tâm địa sắt đá muốn đuổi chú ấy đi. Nhưng chú ấy nói với cô hai câu. Chú ấy nói: “Chị, nếu như em chỉ nhất thời hứng thú với chị, có khi em đã nghĩ hết cách để ngủ với chị sau đó bỏ đi luôn rồi. Chị không biết, thích một người đến vô cùng thì sẽ biết kiềm chế tôn trọng. Em kiềm chế mười năm rồi, chị còn muốn đẩy em ra sao?”
“Chỉ mấy câu như vậy, cô lúc ấy lập tức mềm lòng”
Đường Nguyệt Anh nói xong, nhìn Kiều Phương Hạ, không nói tiếp nữa.
Kiều Phương Hạ nghe hiểu, thâm ý trong lời Đường Nguyệt Anh. . ngôn tình sủng
Ý của Đường Nguyệt Anh chính là, Lê Đình Tuấn là bởi vì yêu cô cho nên mới dây dưa, mái tôn trọng cô.
Một câu lí lẽ Đường Nguyệt Anh cũng không nói cho cô. Bà ta chẳng qua chỉ dùng kinh nghiệm của người từng trải, nói cho cô biết cái gì là đúng.
Kiều Phương Hạ nghĩ tới số lần gặp mặt không nhiều của mình và Mạnh Minh Triết. Mạnh Minh Triết lúc nào cũng vậy quanh Đường Nguyệt Anh. Đường Nguyệt Anh nói cái gì thì là cái đó, hoàn toàn không giống lão tổng sắt đá của công ti được niêm yết trên thị trường.
Mạnh Minh Triết thậm chí vì không để cho Đường Nguyên Khiết Đan cảm thấy bọn họ thiên vị, nên khi con trai của mình và Đường Nguyệt Anh được mười lăm tuổi liền ném ra nước ngoài du học, không nghe không hỏi. Đường Nguyên Khiết Đan muốn cái gì ông ta cho cái nấy, coi như là con gái ruột của mình.
Đường Nguyệt Anh chần chừ một lúc, lại nhẹ giọng nói: “Phương Hạ, thật ra thì chuyện của cháu, người ngoài như chúng ta không nên quản nhiều. Nhưng chuyện đứa bé. Cô vẫn muốn khuyên cháu cẩn thận hơn một chút”