Trừ thành phố Hạ Du, đúng là mấy năm trước Lê Đình Tuấn đã kí với ba địa phương trong số đó, khách sạn đã xây xong, một số đang kinh doanh.
Phương hướng của Ty Hoàng Nam là đúng.
Thật ra thì hai mươi ba tuổi cũng không nhỏ. Lúc Lê Đình Tuấn hai mươi ba tuổi đã trở về nước tiếp nhận lại một số sản nghiệp của nhà họ Lệ. Lúc ấy, anh làm một hành động đến giờ vẫn rất kinh người.
Anh thậm chí còn không thương lượng với hội đồng quản trị, trực tiếp tập trung toàn bộ vốn rải rác của sản nghiệp nhà họ Lệ về. Một số dùng để làm vốn
mở mang địa ốc, một số dùng làm quy hoạch khách sạn, bởi vì anh thấy được tương lai về khách du lịch, thấy được GDP quốc nội tăng trưởng kinh người. Anh chắc chắn khách sạn tầm trung là một kế hoạch đường dài đáng giá.
Những năm nay, việc kinh doanh nhà hàng khách sạn phát triển nhanh chóng, chứng minh rằng anh đúng.
Ty Hoàng Nam bây giờ cũng đang ở độ tuổi của anh năm đó.
Chẳng qua là trong tiềm thức, Lệ Đình Tuấn cảm thấy Ty Hoàng Nam vẫn còn là trẻ con. Cậu ta chẳng qua cũng bằng tuổi với Kiều Phương Hạ.
Anh nhìn chằm chằm lịch trình chương trình một lúc, mãi sau mới gửi cho Ty Hoàng Nam một cái tin, hỏi anh ta: “Giúp tôi hỏi tổ chương trình một chút xem đã có quyết định hợp tác với khách sạn nào hay chưa?”
Chờ Ty Hoàng nam trả lời, anh lại xem lại ý tưởng ban đầu mà trước đó Ty Hoàng Nam gửi cho anh. Ty Hoàng Nam có rất nhiều thứ đáng được tán thành.
Anh từ từ kéo nhìn xuống, kéo đến cuối bỗng nhiên lại thấy một giờ trước Ty Hoàng Nam gửi cho anh một tấm hình.
Anh thấy trong tấm hình đó có bóng một người phụ nữ, không nhịn được cong miệng cười một cái. Thằng nhóc này, thật đúng là trưởng thành rồi, thế mà lại chạy đi tham gia chương trình truyền hình thực tế về yêu đương.
Anh thuận tay mở tấm hình ra xem thử, muốn nhìn xem kiểu mà Ty Hoàng Nam thích là thế nào.
Trong chốc lát mở hình ra, đầu ngón tay liền cứng lại.
Một bên, Vô Nhật Huy đi ra ngoài bỗng nhiên vội vã chạy về, nói với Lệ Đình Tuấn: “Cậu hai! Cho anh xem cái này!”
Lệ Đình Tuấn không để ý đến Vô Nhật Huy, chỉ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm bóng dáng Kiều Phương Hạ bị tia nắng chiều tà cuối cùng quấn quanh eo trong hình.