Kiều Phương Hạ nghe thấy người này rời đi lúc sau mới bình tĩnh lại. Cô rút tay ra khỏi áo Lệ Đình Tuấn, xoay người tính rời đi. “Kiều Phương Hạ, em làm cho cuộc sống của anh, công việc sự nghiệp của anh rối hết cả lên rồi tính rời đi như vậy sao? Em là con rùa sao?” Lệ Đình Tuấn = nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ dừng lại, quay đầu lại nhìn Lệ Đình Tuấn, bình tĩnh trả lời: “Chẳng lẽ Anh Lệ không cảm thấy việc tôi vạch trần Tô Minh Nguyệt, là chuyện tốt với tập đoàn WL của các anh sao?” “Anh tự có đánh giá riêng của mình” Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong, lập tức trả lời.
Kiều Phương Hạ lại cảm thấy đánh giá của Lệ Đình Tuấn chính là một trò hề, anh ngoài việc che chở cho người phụ nữ đó vẫn là che chở.
Mặc dù Tô Minh Nguyệt làm sai thì đã có sao đâu, cuối cùng anh vẫn sẽ lựa chọn tha thứ. Trải qua nhiều lần như vậy, Kiều Phương Hạ đã quen rồi.
trước cô tính đưa cho Lệ Đình Tuấn xem. Không phải cô đã lập tức bỏ vào trong túi rồi sao? Tại sao nó lại ở chỗ Lệ Đình Tuấn? Cô sửng sốt một lúc, đầu óc trống rỗng.
Nhưng mà nhìn rõ thấy trên que hiển thị trống không, trong lòng lại nhẹ nhõm xuống. Que điện tử chỉ có hiệu lực 48 tiếng, lúc Lệ Đình Tuấn nhìn thấy chắc đã không còn chữ rồi.
Cô trầm mặc một hồi, lập tức đưa khuôn mặt vô cảm nhìn Lệ Đình Tuấn: “Đây là cái gì?”
“Thật sự không biết sao?” Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô, không có sai một cảm xúc nào của cô cả, chỉ là nhỏ tiếng hỏi thôi.
Kiều Phương Hạ nhìn cây que điện tử, hơi nhíu mày, hỏi: “Bút ghi âm phải không?” Lệ Đình Tuấn ngay từ đầu cũng tưởng là bút ghi âm, cho đến khi thấy được dòng chữ nhỏ phía sau lưng mới biết được nó không phải.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lệ Đình Tuấn vẫn không hề lên tiếng, anh muốn biết, Kiều Phương Hạ rốt cuộc là đang nói dối, hay là thực sự không biết đây là gì.
Kiều Phương Hạ lấy chiếc áo lạnh cột chặt vào nữa, nhíu mày sâu hơn rồi nhìn Lệ Đình Tuấn, nói: “Xin lỗi, không phải của tôi, trước giờ tôi không có dùng bút ghi âm. “Kiều Phương Hạ” Vừa dứt lời, Lệ Đình Tuấn liền gọi cả họ tên cô ra.