Lúc lâu sau, cô vứt bánh quy trên tay lên bàn, không ăn nữa.
Bánh quy dùng để trung hòa axit trong dạ dày, ban đầu cô đem theo là vì lo lắng cô không nhịn được cơn buồn nôn, lúc quá khó chịu có thể ăn một hai miếng để làm dịu, không ngờ lại thành thức ăn chính của cô.
Cô ngửi thấy mùi thơm đậm đà của cháo trứng muối thịt bằm, bất giác cảm thấy bực bội, cô đứng dậy khỏi giường.
Lúc ra khỏi cửa, cô lại không kìm được đến phòng bếp nhìn một lượt.
Sau đó lại phản ứng, cô khế mắng mình một câu: “Kiều Phương Hạ mày có hèn không? Dù đói chết ở đây cũng không được ăn một miếng nào của anh.”
Nói xong, cô dùng sức đẩy cửa, đi về phía biệt thự của Vân Nguyệt.
Được nửa đường, điện thoại trong túi cô reo lên.
Kiều Phương Hạ lấy ra xem, là một tin nhắn của đàn em gửi đến: “Đại ca, đối phương yêu cầu chúng ta trong vòng một tháng phải làm xong hình khối 3D còn dư lại, hơi gấp đó.”
Kiều Phương Hạ có một phòng làm việc trên mạng, thỉnh thoảng sẽ nhận một vài đơn thiết k¿ họa với giá cao, tích góp chút tiền tiêu vặt, bồi dưỡng những đứa trẻ có tài năng bẩm sinh, một năm cô cũng.
không nhận được mấy đơn, chỉ dựa vào chút tiếng tăm duy nhất của mình mới không bị phá sản.
“Đối phương nói nếu có thể làm gấp trong vòng một tháng, giá thành có thể tăng gấp đôi” Đứa trẻ đàn em lại gửi tin.
Gấp đôi, đối với bọn họ mà nói, quả thật có sức hút.
Kiều Phương Hạ nhìn điện thoại suy nghĩ một chút, ánh mắt hiện rõ vẻ suy tư, trả lời: “Tạm thời đừng trả lời tin nhắn vội.”
Cô vừa gõ chữ vừa đến cổng biệt thự của Vân Nguyệt, vừa hay gặp được dì giúp việc nhà Vân Nguyệt trở về.
Dì giúp việc nhìn lướt qua cô, kinh ngạc nói: “Cô Kiều, sao lại đến đây thế này?”
“Cậu mợ có nhà không ạ?” Kiều Phương Hạ cười lễ phép, nói với đối phương.
“Hai ngày trước cậu chủ Phó Thành Đô đón bà ấy về nước ăn Tết rồi, cô Kiều không biết sao?” Dì hỏi ngược lại.
Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, lập tức lại cười, đáp lời: “Đúng vậy, mọi người đều phải về nhà sum vầy đón Tết.”
Hơn nữa gần sắp tới là hôn lễ của Triêu Mai Hoàng và Phó Thành Đô, Vân Nguyệt đương nhiên muốn trở về.
Chỉ có cô, tựa như một con ngốc bởi vì Lệ Đình Tuấn, đi ngàn dặm xa xôi tới cùng anh đón năm mới, một thân một mình ở nơi đất khách quê người.
Thế nhưng, thực ra cho dù cô ở trong nước, cũng không có người thân nào.
“Cô Kiều đã ăn sáng chưa?” Dì tiếp tục niềm nở hỏi cô: “Nếu như chưa ăn vậy tôi vừa mới làm một ít bánh pizza, ở trong nồi, vẫn còn nóng lắm”
Kiều Phương Hạ thực ra đói meo bụng rồi, đói đến mức muốn nôn ra, gật gật đầu, liền đi theo dì vào cửa.