“Mợ chủ, bọn tôi cũng không còn cách nào…” Vệ sĩ khổ sở nói khẽ. Lệ Đình Tuấn quen dùng thủ đoạn này, dùng sự sống chết của người khác để uy hiếp cô.
“Mợ chủ, lên xe đi, cậu hai bảo chúng tôi đưa cô qua đó trước.” Vệ sĩ lại nhỏ nhẹ hỏi cô. Thấy vệ sĩ gọi cô là mợ chủ, Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy nực cười. Một chiếc xe ở bên đường dần dần đi theo bọn họ, cũng nửa bước không rời Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy trong lòng bực bội đến cùng cực, cô dừng bước.
“Mợ chủ” Vệ sĩ lại cẩn thận gọi Kiều Phương Hạ một tiếng.
Kiều Phương Hạ đứng nguyên chỗ cũ một lúc lâu, cô hít sâu một hơi, lặng xoay người đi đến chiếc xe phía sau cô rồi mở cửa xe ngồi vào trong.
Lúc cô đóng cửa xe, bèn nghe thấy tiếng cửa bị khóa lại.
Kiều Phương Hạ không kìm được cười cười nhìn vệ sĩ phía trước, nói: “Yên tâm đi, tôi không chạy đầu.”
Nếu cô muốn chạy thì đám người này, ai cũng không ngăn được cô.
Chỉ là bây giờ cô chạy, Lệ Đình Tuấn sẽ dùng mọi thủ đoạn trừng phạt những người không làm tròn bổn phận này, cô thấy nhiều thủ đoạn của anh rồi.
Chiếc xe lại quay đầu, chạy về hướng của căn biệt thự ven biển. Lúc Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, thông qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một chiếc RollsRoyce ở phía sau đang bám sát bọn họ.
Kiều Phương Hạ biết Lệ Đình Tuấn đang bám theo sau.
Cô thu ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa. Cô vốn tưởng rằng, hôm nay tới đây đều là những niềm vui lớn, ai biết chỉ là cô tự nghĩ vậy.
Cô bất giác cười lạnh lùng, nụ cười mang theo sự chế giễu.
Lúc đi qua khu Hoa Kiều, có người ở ven đường đang đốt pháo hoa, còn có trẻ con đang cầm gậy tiên nữ đuổi theo chơi đùa. Tính ra trong nước bây giờ đã là ba mươi Tết, đến Tết rồi.
Kiều Phương Hạ nhìn những đứa trẻ đó, tay phải lại vô thức xoa bụng mình, hồi lâu sau lại thu ánh mắt lại.
Nửa đêm, xe đã tới biệt thự ven biển.
Lúc Kiều Phương Hạ xuống xe, đầu cô thấy hơi choáng váng, bước chân bất giác trở nên loạng choạng.
Một tiếng xe thắng gấp vang lên bên cạnh, Lê Đình Tuấn từ trên xe chạy xuống, anh bước nhanh đến bên cô, nhẹ nhàng nói: “Không thoải mái?”
Kiều Phương Hạ nhìn qua anh, lạnh nhạt nói: “Chỉ là nhìn thấy anh nên buồn nôn mà thôi.
Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng lại nuốt vào trong. Kiều Phương Hạ thấy ánh mắt anh lóe qua cảm giác tổn thương, cô lại hờ hững thu ánh mắt lại. Nếu anh muốn diễn kịch nhất định có thể làm ảnh đế, có thể biểu hiện cảm xúc tốt như vậy mà, thật đáng tiếc.
Cô tự kéo vali, vòng qua Lệ Đình Tuấn ở phía trước, đi về phía cổng biệt thự.
Phía trong biệt thự đã thu dọn sạch sẽ, Kiều Phương Hạ tùy ý tìm một phòng dành cho khách ở tầng dưới cùng rồi kéo vali vào trong, sau đó lấy khăn lông và đồ dùng vệ sinh cá nhân ra.
Phòng dành cho khách không có ga giường, Kiều
Phương Hạ tùy tiện tìm kiếm trong tủ một lúc, tìm được một cái chăn, cô trải nó lên giường.
Lúc cô làm tất cả việc này, Lệ Đình Tuấn theo tới tận cửa phòng vẫn luôn im lặng đứng nhìn cô.