Lệ Đình Tuấn cong môi.
Đường Minh Kỷ thật thông minh, trong chốc lát liền đem bản thân rút ra sạch sẽ.
Tuy nhiên, lần này Kiều Phương Hạ và Lục Đình Nam lên hotsearch, cho dù Đường Minh Kỷ không truy cứu, anh cũng sẽ truy cứu.
“Gọi điện thoại cho Tô Minh Nguyệt, gọi cho đến khi cô ta tiếp mới dừng” Anh trầm ngâm vài giây rồi trầm giọng đáp lại.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Anh không hứng thú chơi trò trốn tìm với Tô Minh Nguyệt, cũng không có thời gian để lãng phí với cô ta.
Nếu chính cô ta đã muốn chấm dứt hợp đồng với Thiên Hoàng thì sau này dù sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh, đây là con đường do chính cô ta lựa chọn.
“Trước khi Lệ Đình Tuấn rời đi, anh đã dặn dò bà Trân không cho phép Kiều Phương Hạ ra khỏi giường ngoại trừ ba bữa ăn.
Kiều Phương Hạ nắm trên giường, chân tay đều sắp bị thoái hóa.
Lúc Đường Nguyên Khiết Đan gọi video call đến, Kiều Phương Hạ đang năm liệt trên giường xem phim.
“Woo~” Đường Nguyên Khiết Đan hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng này của Kiều Phương Hạ, cô ấy cẩn thận hỏi: “Em lại bị cấm cửa?
Sao điện thoại không gọi được?”
* Không có điện thoại” Kiều Phương Hạ vừa xem phim trên màn hình vừa lơ đãng trả l Lệ Đình Tuấn thậm chí còn không cho cô cơ hội ra ngoài mua điện thoại di động, cô có thể làm gì?
“Buổi chiều em có rảnh không? Chị Vận nói muốn quay một đoạn video lần đầu tiên nam nữ khách mời gặp mặt, đúng lúc tranh thủ độ hot lần này của em để tuyên truyền”
Kiều Phương Hạ nghĩ một lát nói: ‘Em không chắc lắm. Em phải báo cáo với Lệ Đình Tuấn trước. Nếu không được, đành phải trì hoãn vài ngày.”
* Đúng là kim ốc tàng kiều” Đường Nguyên Khiết Đan không khỏi nhăn mày lại khuôn mặt ghét bỏ trả lời: “Em nói xem nếu cô thật mang thai, Lệ Đình Tuấn còn có thể cho em ra ngoài quay phim không? Nếu người khác mang thai thì ngừng đóng phim trong nửa năm. Còn em ước chừng phải hai năm, đợi em trở lại độ hot cũng đã nguội rồi”
Nghe lời của Đường Nguyên Khiết Đan, Kiều Phương Hạ đột nhiên thấy lo lắng cho nghề nghiệp của mình.
“Chị đợi đó! Em lập tức đi hỏi anh ấy” Sau đó Kiều Phương Hạ ngồi dậy, kiêu ngạo trả lời.
Tuy nhiên, nhấp vào khung trò chuyện của ình Tuấn, suy nghĩ hồi lâu, lời nói ra đến miệng, cô lại suy nghĩ, gõ vài dòng rồi lại xóa đi.
Cuối cùng vẫn gửi cho anh một đoạn chat voice mang ngữ khí ngoan ngoãn: “Bụng em không còn đau nữa. Buổi chiều em muốn ra ngoài làm chút việc.”
Một lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn mới lạnh lùng đáp lại mấy chữ: “Chương trình tạp kỹ không phải vào năm sau?”
Có vẻ khó chơi.