Lệ Đình Tuấn không tin, Lục Đình Nam vẫn chưa nhìn thấy Kiều Phương Hạ đeo trên tay chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy.
“Hay là, anh tặng em nhẫn nhỏ quá?” Anh nhẹ nhàng hỏi Kiều Phương Hạ.
“Không phải!” Kiêu Phương Hạ vội vàng đáp lại.
“Nếu không phải, thi nhớ cho kỹ đó. Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt đáp: “Em muốn anh nhắc bao nhiêu lần, tránh xa Lục Đình Nam ra một chút?”
Nhất là khi trong lòng Lục Đình Nam đã chú ý tới Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn nói mình không quan tâm, chắc chắn là nói dối.
Anh gần như tức điên khi nhìn thấy tấm ảnh Lục Đình Nam bể Kiêu Phương Hạ. Thế nhưng biết cô vì mắc bệnh cũ, nên không nhẫn tầm tức giận với cô, không nỡ trừng phạt cô.
Kiều Phương Hạ ngồi dậy khỏi giường, giọng nói như muốn khóc.
“Nhưng, hôm trước em và Triều Mai Hoàng qua đó gặp phải anh Lục chỉ là trùng hợp thôi”
Ảnh mắt Lệ Đình Tuấn lộ vẻ thất vọng, nhìn Kiều Phương Hạ, không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng thả tay cô ra, đứng dậy đi về phía phòng làm việc.
Kiều Phương Hạ nhìn Lệ Đình Tuấn rời đi, không khỏi thở dài, Lê Đình Tuấn cải gì cũng tốt, nhưng tính chiếm hữu của anh lại quá mạnh, thậm chỉ có chút cực đoan.
Cô nhìn lướt qua đồng hồ, vẫn chưa tới năm giờ sáng, Lệ Đình Tuấn hẳn là vừa từ nước ngoài trở về.
Chịu đựng cơn buồn ngủ, cô đứng dậy, giúp Lê Đình
Tuấn pha một tách cà phê rồi bưng nó đến phòng làm việc.
Lệ Đình Tuần vừa mở máy tính lên, có lẽ còn phải giải quyết công việc.
Kiều Phương Hạ để ly cà phê vào góc bàn, ra vẻ đảng thương đứng bên cạnh Lệ Đình Tuần, nhìn anh.
Lệ Đình Tuấn nhanh chóng nhập mật khẩu bật nguồn, mở phần mềm làm việc, ngước mắt lên liếc nhìn Kiều Phương Hạ,
Kiều Phương Hạ vừa thấy anh mấy ngày nay trong mắt cũng có chút vệt máu nhỏ, quầng thâm dưới mắt dường như càng đậm hơn, cô mỉm môi, thì thầm: “Sau này nhất định em sẽ chú ý”
“Trở lại giường nghỉ ngơi đi.” Lệ Đình Tuấn xoa xoa thái dương, trầm giọng nói, trên mặt không chút biểu cảm.
Lúc này anh không muốn nhắc đến Lục Đình Nam. Ít nhất thì bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Anh sợ không thể kiểm soát được tính khí của mình, rồi cưỡng ép Kiều Phương Hạ làm gì đó trong lúc sức khỏe cô không mấy thích hợp.
Đặc biệt là, Kiều Phương Hạ không biết là Lục Đình Nam thích cô, vì vậy anh không thể hoàn toàn bộc lộ sự ghen tuông của mình. Cô không thể nhận ra anh đang kìm chế khó chịu như thế nào. Trong lòng buồn bực làm sao.
Kiều Phương Hạ nghe thấy anh nói, ánh mắt khẽ di chuyển.
Rõ ràng là anh đang tức giận, nhưng lại đặt cô lên vị trí đầu tiên, lo lắng cho cô. Cô bước lại gần Lệ Đình Tuấn, nhìn anh chằm chằm, thấy anh không tiếp tục đuổi mình nữa, cô lại mạnh dạn ngồi lên người anh, nắm lấy một tay anh rồi nhẹ nhàng ấn lên bụng dưới của mình.