“Nếu thật sự thích, thì có hay không có con cũng đều sẽ giữ lại, nếu không thích, có sinh mười đứa cũng chẳng có ích gì” Kiều Phương Hạ cong miệng đáp lại.
Khi Triêu Mai Hoàng nghe những gì Kiều Phương Hạ nói, cô ta chợt nhớ đến Đình Trung.
Quả thực, mấy năm trước Lệ Đình Tuấn dùng Đình Trung cũng không thể giữ Kiều Phương Hạ lại được.
“Em có thích Đình Trung không?” Đột nhiên cô muốn biết tình cảm của Kiều Phương Hạ dành cho Đình Trung là tình cảm gì, quay lại nằm lấy thành bể, nhẹ nhàng hỏi Kiều Phương Hạ.
Trước đây thì không sao, không tò mò lầm, nhưng giờ đã thân với Kiều Phương Hạ rồi, cho nên cũng muốn tìm hiểu một chút.
Kiều Phương Hạ trầm ngâm hồi lâu, và nói: “Đình Trung rất ngoan, rất hiểu chuyện, rất biết nhìn sắc mặt người khác để lấy lòng, em cảm thấy không ai mà không yêu thích đứa trẻ này cả?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên chị nhìn thấy Đình Trung cũng cảm thấy rất thích thăng nhóc đó” Triêu Mai Hoàng gật đầu đồng ý, đáp lại.
Suy nghĩ một hồi, lại trầm giọng nói: “Nhưng nó ngoan như thế, cũng là có nguyên nhân, trước đây nó ở nhà họ Lệ không được yêu thương như ở nhà họ Phó, sức khỏe lại yếu, lại hay bị bệnh, chị cảm thấy người nhà họ Lệ xem nó như là gánh nặng, trừ bản thân cậu hai ra, ai mà thương nó được chứ?”
*Trước đây chị từng làm phỏng vấn những đứa trẻ có tính cách hay lấy lòng người khác, nhận thấy rắng không có ngoại lệ, đều là do bị gia đình ảnh hưởng”
Kiều Phương Hạ hiểu được những đứa trẻ có tính cách hay lấy lòng người khác thường không có cuộc sống thời thơ ấu hạnh phúc.
Cô gật đầu, đồng ý với câu nói của Triêu Mai Hoàng.
Khi Triêu Mai Hoàng thấy Kiều Phương Hạ không từ chối cô ta khi nói về Đình Trung, cô ta đã cân nhắc và tiếp tục cẩn thận nói: “Phương Hạ, em đã thích Đình Trung, tại sao không thử mở lòng chấp nhận nó đi?”
Kiều Phương Hạ và Triêu Mai Hoàng nhìn nhau. Đình Trung không phải là vấn đề giữa cô và Lệ Đình Tuấn, bởi vì từ lân đầu tiên cô nhìn thấy Đình Trung, thì đã cảm thấy thích nó, cho dù có vấn đề, cũng là vì Tô Minh Nguyệt.
Cô chưa kịp nói thì đột nhiên cảm thấy bụng dưới lại bắt đầu đau, bất giác ôm lấy bụng dưới.
Triêu Mai Hoàng không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường, im lặng một lúc rồi nói: “Dù gì thì nó cũng là…”
Vừa nói, cô ta vừa quay người đặt ly sâm panh lên khay.
Chỉ nói được mấy từ, khóe mắt cô ta tình cờ lướt qua chiếc áo choàng tầm trên người Kiều Phương Hạ, nhìn thấy một vệt máu đỏ sãm chảy ra Cô ta ngước mắt lên nhìn Kiều Phương Hạ, mới phát hiện Kiều.
Phương Hạ lúc này đang co người lại dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Cô ta sững sờ, sau đó kêu lên: “Phương Hạ!”