Cô vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, một trận trời đất quay cuồng, đã bị Phó Thành Đô khiêng lên vai rồi.
“Phó Thành Đô anh thả tôi ra!” Triêu Mai Hoàng theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng.
Hôm qua Phó Thành Đô nhìn thấy tin nhắn Triều Mai Hoàng gửi cho anh, nói muốn hủy bỏ hôn ước, ngay cả quần áo ở sân huấn luyện còn chưa kịp thay, chỉ cần lấy giấy chứng nhận và điện thoại di động phút chốc không ngừng chạy về đây.
Đình Trung ôm lấy cái đầu nhỏ nhìn nhà của Phó Thành Đô, bị dọa bởi tiếng ồn của cái cửa, quay đầu lại hỏi Kiều Phương Hạ: “Mẹ ơi, cậu vừa nãy nhìn có vẻ rất hung dữ, bọn họ cãi nhau rồi sao? Cậu sẽ đánh mợ phải không?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ xíu, có lẽ sẽ có đánh, nhưng mà đánh với suy nghĩ của Đình Trung thì không giống.
“Con đi nói cho ông cố!” Đình Trung sốt ruột nói.
Kiều Phương Hạ kéo Đình Trung lại, nói: “Chờ đánh rồi nói sau đi.”
Loại chuyện này nói với Phó Viễn Hạo, hẳn là sẽ có chút xấu hổ.
Đình Trung có hơi không hiểu lắm, trợn đôi mắt nhỏ nhìn Kiều Phương Hạ một hồi, gật gật đầu: “Dạ vâng”.
Mẹ nói cái gì thì là cái đó, lời mẹ nói nhất định là đúng.
Đình Trung lập tức cúi đầu nhìn con cua của mình, đột nhiên tủi thân nhìn Kiều Phương Hạ tố cáo: “Mẹ ơi, vừa nãy mấy bạn nói, con cua của con hai ngày nữa là sẽ chết! Sẽ chết hả mẹ?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhưng mà con cua của con có thể ăn, chó nhỏ của mấy bạn không thể ăn được. Hơn nữa con có hai mươi con cua, mấy bạn chỉ có một con chó”
Đôi mắt nhỏ của Đình Trung tức khắc liền sáng rực lên, cảm thấy Kiều Phương Hạ nói rất đúng.
ít nhất theo số lượng mà nói, cậu bé đã thắng rồi!