“Phương Hạ?” Anh nhỏ giọng gọi cô một tiếng. Kiều Phương Hạ không có bất kỳ phản ứng nào.
“… Lệ Đình Tuấn cũng không nói gì nữa mà chỉ im lặng nhìn cô.
Anh vốn dĩ muốn dời hết những việc trên tay lại để ở cùng với cô một buổi sáng. Bọn họ đã mấy ngày không bà Trần nói Kiều Phương Hạ mấy ngày nay bị cảm, tinh thần không được tốt, ngủ cũng rất say. Lệ Đình Tuấn thấy cô ngủ say như vậy cũng không nỡ gọi cô dậy.
Điện thoại của anh rung lên, Lệ Đình Tuấn nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi thầm thở dài một hơi rồi sau đó liền rút bàn tay đang đặt cạnh người Kiều Phương Hạ ra rồi nhẹ nhàng đứng lên đi đến phòng thay đồ nghe điện thoại.
Là điện thoại của ông Năm.
“Ông chủ, anh vẫn chưa lên máy bay à?” Ông Năm thấy Lệ Đình Tuấn nhấc máy liền cô cùng ngạc nhiên.
“Mọi người đã bắt đầu đến tòa nhà Empire State rồi, cuộc họp báo sẽ được bắt đầu sau vài giờ nữa vậy nên đừng chậm trễ đấy!” Ông Năm ngày người một lúc rồi liền thúc giục. Hoàng đế không vội thái giám đã vội rồi.
“Sắp xếp những phần khác trước đi, tôi sẽ đến muộn một chút.” Lệ Đình Tuấn trầm giọng đáp.
Ông Năm nghe thấy Lệ Đình Tuấn nói nhỏ như vậy liền biết chắc anh nhất định đang ngủ cùng với Kiều Phương Hạ, ngoài trừ cô ra thì Lệ Đình Tuấn không nuông chiều theo ý của bất kỳ người nào.
Lúc trước ông Năm cảm thấy Lệ Đình Tuấn là một người vô cùng máu lạnh, giống như một cỗ máy vô cảm đam mê làm việc, anh từng trong một tuần ngồi máy bay mười mấy lần, tham dự 15 sự kiện nhưng chưa hề chậm trễ một giây phút nào.
Mãi cho đến khi Kiều Phương Hạ quay trở về bên cạnh anh thì ông Năm mới hiểu ra cái gì gọi là kể từ này về sau quân vương không lên triều sớm nữa.
Lệ Đình Quân vì Kiều Phương Hạ mà vô số lần chậm trễ thời gian rồi.
Ông Năm do dự vài giây rồi thở dài trả lời: “Được thôi, anh phải cân nhắc đến việc tăng lương cho tôi đấy.” Lệ Đình Tuấn không nói gì nữa, anh vừa nhanh chóng thay quần áo vừa nghe ông Năm nói về tiến độ công việc ở bên kia điện thoại.
“Cuối cùng tôi vẫn phải nói với anh về việc cá nhân một chút.” Ông Năm nói liên tục trong hai phút rồi ngừng lại một chút, sau đó liền nghiêm túc nói với Lệ Đình Tuấn.
“Nói đi!” Lệ Đình Tuấn nhìn vào gương chỉnh lại cà vạt của mình rồi thấp giọng nói.
“Anh yêu cầu tôi phải để ý đến Cố Dương Hàn, anh ta đã mười mấy ngày không xuất hiện rồi, tôi nghi ngờ không biết anh ta có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không?”
Lệ Đình Tuấn dừng lại một lúc rồi đột nhiên nhớ lại những lời giống như lời trăng trối của Cố Dương Hàn nói với Kiều Phương Hạ và đêm giao thừa hôm đó.
“Có phải đã về nước rồi không?” Anh thấp giọng hỏi lại.
“Không có ghi chép nhập cảnh, giống như anh ta đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy” Ông Năm nghiêm túc trả lời.