Kiều Phương Hạ chỉ im lặng nhìn họ, rồi bấm vào tin nhắn thoại ở bên dưới giữa hai người.
Lệ Kiến Trung: “Cô bé cô là đang uy hiếp tôi? Nếu cô dám nói ra, tôi sẽ để cho Đình Tuấn nghe được lời cô vừa nói!”
Kiều Diệp Ngọc: “Ông hai, tôi nói muốn hợp tác với ông, tôi làm sao dám uy hiếp ông? Ông nghĩ xem, nếu Kiều Phương Hạ ngồi tù, thì tôi nhất định là cháu dâu được lựa chọn, đến lúc đó có thể thiếu lợi ích của ông sao?”
Lệ Kiến Trung: “Nói như vậy, cô tốt nhất là nhớ kỹ những gì cô hứa hẹn với tôi hôm nay, sau này chúng ta sẽ là châu chấu trên cùng một sợi dây. Tiếp theo muốn làm làm thế nào, cô nói đi, tôi sẽ theo đó mà làm”.
“Đủ rồi.” Lệ Kiến Đình nghe đến đây, đột nhiên suy yếu giơ tay lên, vẫy vẫy tay và hướng về phía Kiều Phượng Hạ nhẹ giọng nói.
Những sự việc tiếp theo, ông đều biết rõ, vì vậy ông không cần phải nghe tiếp.
Như vậy, con trai duy nhất của ông, Lệ Quốc Chiến, là bị em trai ruột của ông hại chết.
Kiều Phượng Hạ ngay lập tức ấn nút tạm dừng.
“Cậu biết, anh chỉ là đứa con trai này, anh còn không có con gái” Lệ Kiến Đình rũ mắt xuống nhìn Lệ Kiến Trung đang quỳ trước mặt mình, đôi mắt đỏ rực, nhẹ giọng nói.
“Kiến Trung, cậu là em trai của tôi. Chúng ta là anh em cùng cha cùng mẹ. Cậu nói xem bình thường tôi chiếu cố cậu không tốt sao?”
“Không có! Em thật sự là biết sai rồi anh cả!” Lệ Kiến Trung lắc đầu sợ hãi trả lời.
Lệ Kiến Đình không đợi ông ta nói xong, đã gầm lên: “Cậu không thể chờ đợi được nữa! Muốn có được tài sản thừa kế của Quốc Chiến?! Cậu vì tiền bạc và cổ phần, đi giết cháu trai của mình?!”
“Cậu thật tốt Lệ Kiến Trung!”
Ông ba ở một bên nhìn Lệ Kiến Trung, bộ dạng có chút vui sướng khi người gặp họa, Lệ Kiến Đình phát tiết xong, sau đó khuyên Lệ Kiến Đình: “Anh cả, anh đừng tức giận.”
“Cút ra ngoài cho tôi!” Lệ Kiến Đình không đợi bọn họ nói gì, đã chỉ ra cửa hét lớn: “Mọi người! Đều cút hết ra ngoài cho tôi!”
Lệ Đình Tuấn nhìn những người trong phòng im lặng quỳ trên mặt đất, hồi lâu mới nói nhỏ: “Quản gia, gọi cảnh sát, những người khác ra ngoài”
“Vâng” Quản gia nhà họ Lệ lập tức nhẹ giọng đáp.
Lệ Kiến tình tức giận đến không nói nên lời, ôm ngực, mặt đỏ bừng.
Lệ Đình Tuấn đi đến sau lưng ông và nhẹ nhàng xoa lưng cho ông.
Anh nhìn mọi người trong phòng đều lui ra ngoài, nhìn người hầu dìu Kiều Diệp Ngọc trên mặt đất trở lại xe lăn, anh nói: “Kiều Diệp Ngọc, cô ở lại đi.”
Sắc mặt Kiều Diệp Ngọc càng ngày càng tái nhợt, lẳng lặng ngồi ở
trên xe lăn, không dám nói lời nào.
Kiều Phượng Hạ chỉ nhìn mọi người đi ra ngoài, cúi người nhặt quần áo trên đất, đứng trong góc mặc vào.
Vừa định đi ra ngoài, Lê Đình Tuấn lại nói nhỏ với cô:
“Phương Hạ, em cũng ở lại đi.”
Kiều Phượng Hạ quay lại nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Đình Tuấn hầu hạ Lệ Kiến Đình uống hai ngụm trà, chờ đến khi ông già qua cơn tức giận này và hô hấp dồn dập trở nên bình thường, mới buông cái ly trong tay xuống.