“Con không có” Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm Lệ Kiến Đình, vội vàng trả lời: “Con thật sự không có, ông nội!”
“Cô đừng gọi tôi là ông nội nữa!” Lệ Kiến Đình quát.
Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy bộ dạng tức đến xanh cả mặt của Lệ Kiến Đình, cau mày nhẹ giọng nói: “Chị, chị đừng chọc tức ông nội nữa. Chẳng lẽ chị cũng muốn ông bước theo con đường của chú hay sao?”
“Con mẹ nó mày nói cái gì! Nơi này đến phiên mày nói một chữ à?!” Kiều Phương Hạ quay đầu hung hãng trừng mắt với Kiều Diệp Ngọc.
Phía sau nếu có người tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa sẽ chỉ khiến cho Lệ Kiến Đình càng thêm chắc chắn cô là người đã làm ra việc đó.
“Con bé là người chứng kiến, sao lại không thể nói chuyện?” Lệ Kiến Đình thở gấp một hơi lớn, trầm giọng nói. Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Phương Hạ.
Sau một lúc lâu, cô ta cố gắng đi xuống khỏi xe lăn, gian nan quỳ gối ở cửa, cúi rạp người, dập đầu với Lệ Kiến Đình, nói: “Ông nội, chị gái con nhất thời không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường, mọi người có thể cho chị ấy một ít thời gian được không? Van cầu mọi người.
Kiều Phương Hạ gắt gao cắn chặt môi mình.
Cô không để ý đến Kiều Diệp Ngọc đang cố ý diễn trò bên cạnh, hiện tại đầu cô đang rối như mở bòng bong, cô phải cố gắng thanh tịnh suy nghĩ rõ ràng.
Việc lúc này cấp bách, cô phải lập tức tìm ra một cái biện pháp có thể tự mình chứng minh trong sạch….
Hiện tại cho dù Lệ Đình Tuấn lập tức trở về gấp cũng vô dụng, bởi vì ngày đó Lệ Đình Tuấn vẫn một mực ở dưới tầng khách sạn của đoàn phim chờ cô, không đi cùng với CÔ.
“Nếu cô ta vẫn chết không thừa nhận, vậy báo cảnh sát đi.” Người nhà họ Lệ ở một bên nhẹ giọng nói với Lệ Kiến Đình.
“Đúng vậy, báo cảnh sát đi.” Những người khác theo đó phụ họa. Kiều Phương Hạ nhìn mọi người ở trong phong, trong giây lát đứng lên khỏi mặt đất.
“Cô làm cái gì?” Lệ Kiến Đình cau mày hỏi cô.
“Con nói con bị thương chính là bị thương” Kiều Phương Hạ nhìn Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng trả lời.
Khi cô đang nói chuyện, tay đã gỡ cúc áo khoác của mình ra, chậm rãi cởi áo khoác ném sang một chỗ khác. Sau đó, cô lại cởi áo lông cổ cao bó sát người ở bên trong, chỉ còn lại chiếc áo hai dây ren may bằng tơ tằm ở trong cùng.
Vết sẹo màu đỏ ở trên cổ cô lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
“Biên bản ghi chép nhập viện để cắt chỉ nhất định bệnh viện còn giữ lại, có thể tra ra được.” Cô đứng ở trong khí lạnh, khống chế mình không được run lên vì lạnh, thấp giọng nói.
“Còn có biên bản ghi chép thời gian rời khỏi bãi đỗ xe của xe Đường Minh Kỷ, ngày đó là anh ta đưa con đến bệnh viện. Con sau khi cắt chỉ đã lập tức về tới bãi đỗ xe”
“Các người hiện tại muốn đi tra, con không sợ. Cô vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng đập mạnh.
Lệ Đình Tuấn thở hổn hển bước vào, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy Kiều Phương Hạ chỉ còn mặc một chiếc áo hai dây mỏng manh đứng giữa đám người.
Đáy mắt anh mang theo tức giận khôn cùng, tùy tay cởi áo khoác trên người phủ lên đầu vai Kiều Phương Hạ, hung hăng ôm cô vào trong lồng ngực.
Kiều Phương Hạ cuộn mình trong ngực anh, hơi hơi cúi đâu. Sau một lúc, cô nhỏ giọng nói với anh: “Thật sự, không phải em”