Hai ngày sau, Đường Nguyên Khiết Đan đến Hoàng Gia để đón Kiều Phương Hạ đi ký hợp đồng trong chương trình tạp kỹ tình yêu trước đó.
Cô ấy ngồi trong xe ở trước cổng để đợi Kiều Phương Hạ. Nghe bà Trần ở trong nhà gọi mợ chủ Kiều Phương Hạ mà cô ấy không nhịn được cười. Kiều Phương Hạ xách túi đi xuống. Cô ấy vừa ngắm nhìn chiếc nhẫn cương khổng lồ trên tay Kiều Phương
Hạ vừa chua chát nói: “Trời, thật không thể tin được, mợ cả à, viên kim cương này của mợ to đến mức nhìn qua, còn tưởng kim cương giả đấy.”
Kiều Phương Hạ kiêu ngạo nhìn Đường Nguyên Khiết Đan. Trước đây cô ấy làm nội ứng cho Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ còn chưa tính sổ với cô ấy.
Cô ấy còn tự nhiên tháo chiếc nhẫn kim cương ra, nhét vào túi chống bụi rồi cất vào túi.
Là một diễn viên, bạn luôn luôn phải tránh mọi hiềm nghi khi làm việc.
“Chị đã nghĩ ra nghệ danh nào hay chưa?” Đường Nguyên Khiết Đan vừa lái xe vừa hỏi cô.
Kiều Phương Hạ đắn đo một chủ rồi trả lời: “Gọi là Phó Kiều đi”
“Chị nghĩ kỹ chưa?” Đường Nguyên Khiết Đan không khỏi nhướng mày, hỏi ngược lại cô.
“Chị cũng không rõ nữa.” Kiều Phương Hạ cười đáp. Cô cũng mập mờ đồng ý lời cầu hôn của Lệ Đình Tuấn, nhẫn cũng đã nhận rồi, muốn hối cũng không được. Chính vì không rõ nên Kiều Phương Hạ mới muốn đi từng bước một.
“Được rồi, hai ngày nữa chị nhớ nhắc em đến công ty để chỉnh sửa hợp đồng với Đường Minh Kỷ một chút, sửa hết tất cả thành Phó Kiều. Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ một chút rồi bất lực nói.
“Em đoán chắc Đường Minh Kỷ mà biết chuyện, thế nào cũng cằn nhằn em, nói em ăn cây táo rào cây sung, không đứng về phía anh trai ruột cho xem.
Kiều Phương Hạ nói: “Có vẻ như trước đây em rất nghe lời Đường Minh Kỷ “Chị nói em mới nhớ. Em còn chưa tìm anh ta tính sổ. Nếu không phải tại anh ta nhanh mồm nhanh miệng, thì mẹ con em cũng chẳng đến mức phải chiến tranh lạnh như này?” Đường Nguyên Khiết Đan khinh thường đáp.
Do dự chút, cô ấy lại lẩm bẩm: “Sau này chị là bà Lệ rồi. Còn chưa gả qua mà đã dùng họ của ông ngoại của chồng bên kia rồi”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, mỉm cười, không nói gì.
Đường Nguyên Khiết Đan không nói thì Kiều Phương Hạ cũng không cảm thấy gì.
Nhưng giờ nghe Đường Nguyên Khiết Đan nói vậy, cô liền cảm thấy mình giống như một cô dâu nhỏ, lấy chồng phải theo họ chồng.
Quả nhiên, Lệ Đình Tuấn đã tính toán từng bước với cô, từng bước từng bước buộc cô lại.
Đạo diễn kiêm nhà sản xuất chính của chương trình “Đến yêu nhau đi!” là một phụ nữ họ Hà, thường gọi là Hà Vận. Cô ấy đã là nhà sản xuất các chương trình từ năm hai mươi mốt tuổi. Cô ấy nổi tiếng với kỹ năng xuất sắc của mình nên chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, cô ấy đã trở thành một nhà sản xuất có tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Kiều Phương Hạ cũng đã từng gặp cô ấy và cả hai cũng đã trò chuyện với nhau vài câu. Cả hai dường như rất hợp nhau.
Hà Vận nói chuyện rõ ràng, ngắn gọn, luôn tập trung vào những điểm mấu chốt. Cô ấy cũng là bạn thân lâu năm của Đường Nguyệt Anh. Mọi điều kiện có thể đưa ra đều được ghi rõ trên hợp đồng, không có bất kỳ điều khoản nào mập mờ cả.