Mạnh Quân Dao là một người rất toan tính, tuy sự nghiệp của nhà họ Mạnh bọn họ rất lớn, Mạnh Minh Triết là người con trai duy nhất của nhà họ Mạnh, lúc người già trong nhà qua đời đã giao hầu hết tài sản cho Mạnh Minh Triết.
Nói dễ nghe một chút thì chính là phù sa không chảy ruộng ngoài, nói khó nghe thì chính là Mạnh Quân Dao hy vọng tài sản của anh trai mình lại có thể trở về trong tay mình.
Chỉ cần Đường Nguyên Khiết Đan gả cho con trai của cô ta, trai tài gái sắc, đẹp cả đôi đường, cả nhà lại vui mừng.
Dù sao cô ta cũng biết Đường Nguyệt Anh ưng con trai Dung Lãng Nghệ của cô ta, vì nó vừa có năng lực vừa có thủ đoạn chứ không phải một con hát như Lục Nhất Minh.
Hơn nữa cô ta đã sớm nghe ngóng được rằng hôm nay bọn họ sẽ ăn cơm ở đây, vì thể chuyện này cũng không phải trùng hợp mà chính là cô ta cố ý tới đây để hạ nhục Đường Nguyệt Anh, hạ nhục Lục Nhất Minh.
Đối với tính cách của Mạnh Quân Dao, Đường Nguyên Khiết Đan có thể nói là hiểu rõ. Căn bản cô và Dung Lãng Nghệ không hợp nhau, Dung Lãng Nghệ cũng chả để ý tới cô, cô cũng chả có hứng thú gì với Dung Lãng Nghệ, tội gì mà cứ phải làm khó xử lẫn nhau chứ?
Cô chưa chờ Đường Nguyệt Anh đồng ý mà tức giận trả lời: “Không cần đâu cô, thời gian cũng không còn sớm nữa, chắc hẳn đối tác làm ăn của hai người cũng sắp đến rồi nhỉ? Nếu anh Lãng Nghệ tới đây thì không phải hai người lại bị chậm trễ chuyện công việc, như vậy không hay lắm thì phải?”
Mạnh Quân Dao nhìn giờ, nói: “Địa vị của đối tác làm ăn này rất lớn nên sẽ không đến sớm hơn giờ hẹn đâu, đã nói là mười một giờ thì chính là mười một giờ.
Đường Nguyên Khiết Đan hít một hơi thật sâu để điều chỉnh hô hấp, nếu Mạnh Minh Triết không ở đây thì chỉ sợ là cô đã sớm xốc bàn lên chửi mắng người rồi!
Lục Nhất Minh ngồi ở một bên nhìn Đường Nguyên Khiết Đan và Mạnh Quân Dao, trước sau vẫn chưa hề nói gì.
Đường Nguyên Khiết Đan chưa từng nhắc tới với anh Dung Lãng Nghệ là ai, rốt cuộc chuyện giữa hai người là như thế nào.
Đường Nguyệt Anh quả thật đã bị vả mặt tới nỗi cảm thấy trên mặt có chút nóng rát.
Hôm nay bà ta hẹn Lục Nhất Minh ra đây ăn cơm chủ yếu là để nhắc nhở với Lục Nhất Minh, để cậu ta có thể biết khó mà lui, từ bỏ Đường Nguyên Khiết Đan đi, ai ngờ lúc này lại gặp phải Mạnh Quân Dao rồi còn rước lấy nhục nhã.
Điều nảy không chỉ làm mất mặt Lục Nhất Minh, mà cả bà ta và Đường Nguyên Khiết Đan cũng bị hạ nhục! “Quân Dao, đủ rồi.” Mạnh Minh Triết ngồi một bên không nhịn được nữa mà nhíu mày, trầm giọng nói với Mạnh Quân Dao: “Nếu Lãng Nghệ không chịu tới đây thì hằng tính!”
Mạnh Quân Dao bị anh mình răn dạy như vậy thì nhếch khóe miệng cười cười, không lên tiếng nữa.
Vừa vặn lúc này cô ta nghe được từ đầu bên kia hành lang truyền đến tiếng nói chuyện của Dung Lãng Nghệ và người khác, cô ta quay đầu lại nhìn, đôi mắt sáng lên, nhẹ giọng nói: “Cậu Lệ tới rồi, vậy em cũng không quấy rầy mọi người nữa.
“Cậu Lệ nào cơ?” Mạnh Minh Triết khựng lại, sau đó hỏi cô ta.
“Còn có thể là cậu Lệ nào nữa chứ? Lệ Đình Tuấn đó!” Mạnh Quân Dao chỉ chờ Mạnh Minh Triết hỏi câu này rồi cười tủm tỉm mà trả lời.
“Lãng Nghệ nhà chúng em vừa mới nắm được cơ hội để hợp tác cùng cậu ấy, còn chưa kịp nói với mọi người đâu nhỉ”
Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ ở một bên nhìn nhau theo bản năng, sau đó sắc mặt có chút thay đổi một cách vi diệu.