Kiều Phương Hạ buộc phải theo anh, anh dùng sức mạnh của cơ thể chà xát lên người cô. Như thể anh đang muốn nhập cô vào cơ thể của mình vậy, anh đá đạo không cho phép cô chạy trốn.
Kiều Phương Hạ hít thở khó khăn, cô nhăn chặt đầu lông mày lại sau đó phát ra một tiếng “Ô”.
Lúc này Lệ Đình Tuấn mới buông môi của cô ra, anh thở hổn hển, sau đó hôn nhẹ nhàng lên trán của cô, giọng nói khàn khàn: “Ý kiến rất hay”
“Anh sẽ lập tức bảo Từ Xán Dương đuổi việc em, sau đó em sẽ tới công ty của anh làm. Nếu không anh sẽ xúi Ngô Hiển Minh rút vốn đầu tư”
“Anh!’ Những điều vừa nãy Kiều Phương Hạ nói chỉ là giả thiết mà thôi.
“Chẳng nhẽ cứ để em ngày ngày xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, để anh ta lợi dụng chức vụ của mình sau đó chiếm tiện nghi của em à?” Lệ Đình Tuấn còn chưa đợi cô tức giận thì anh đã hỏi ngược lại: “Phàm là đàn ông thì sẽ không có ai lại rộng lượng như vậy đâu!”
“Tôi không hề như thế!” Kiều Phương Hạ tức giận lớn tiếng nói: “Ngay cả công ty tôi còn chưa từng tới! Tôi chỉ là một nhân viên bán thời gian thôi, anh không phải nhân viên của công ty bọn họ!”
Lệ Đình Tuấn nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nói: “Em không có suy nghĩ như thế nhưng mà Từ Xán Dương thì có day!”
Kiều Phương Hạ đẩy Lệ Đình Tuấn ra, cô nhăn mày ngẩng đầu nhìn anh nhưng không nói gì cả.
Cô không muốn đi tới tập đoàn WL, và cô cũng không thể đi tới đó. Bởi vì thân phận của cô đặc thì, cho nên sẽ không bao giờ gia nhập vào bất cứ một công ty nào. Anh không có quyền cưỡng ép cô làm gì cả.
Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, ánh mắt của Lệ Đình Tuấn lóe lên tia sáng, đúng lúc anh đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên có người đứng ở bên ngoài cửa kính xe gõ lên cửa xe của bọn họ.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn thì phát hiện Đình Trung đang đứng ở bên ngoài cửa xe thò đầu vào nhìn bên trong.
Kiều Phương Hạ giật mình hít một hơi gió lạnh, sau đó vội vàng chỉnh lại quần áo.
Cũng không biết Đình Trung đến từ lúc nào, không biết cậu bé có nhìn thấy cảnh cô và Lệ Đình Tuấn thân mật vừa nãy không! Riêng Lệ Đình Tuấn lại không hề vội vã lo lắng gì cả, anh giơ tay lên giúp cô cài lại cúc áo và nói: “Một đứa trẻ mới có ba tuổi thì hiểu gì chứ?”
“Anh cho rằng thằng bé không hiểu à?” Kiều Phương Hạ nhãn mày hỏi ngược lại anh.
Đình Trung tuy rằng chậm nói, nhưng mà Kiều Phương Hạ lại cảm thấy đứa bé này có vẻ hiểu rõ mọi chuyện khác tốt hơn những đứa trẻ khác. Đặc biệt là tối ngày hôm qua, cậu bé không hề cho phép Hứa Phi Phàm lại gần cô. Vậy cậu bé có thể không hiểu hai chữ hôn nhau là gì sao?
Lệ Đình Tuấn mắt nhìn cô, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau vết son bị lòe ra ở bên môi cô, anh ngừng một lúc sau đó thấp giọng hỏi: “Nếu như anh muốn em tới tập đoàn WL giúp anh thì em có tới không?”
Kiều Phương Hạ cũng ngước mắt lên nhìn anh. Ở bên ngoài cửa kính xe thì Đình Trung lại gõ mấy lên lên cửa kính.
“Chuyện này chúng ta nói sau đi.” Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi một lúc sau đó mới thấp giọng nói.
Nói xong cô lập tức trèo xuống khỏi người Lệ Đình Tuấn sau đó mở cửa xe ra.