Rõ ràng mới nghỉ ngơi mấy giờ mà Kiều Phương Hạ lại có cảm giác tinh lực của Lệ Đình Tuấn còn tràn trề hơn ban nãy nữa.
Nước trong bồn tắm lớn ì oạp dâng lên lại hạ xuống, bọt nước bắn tung tóe khắp sàn, Kiều Phương Hạ cố gắng đè nén giọng nói của mình nhưng Lệ Đình Tuấn như cố ý thay đổi đủ kiểu giày vò cô.
Anh vươn tay đỡ Kiều Phương Hạ ngồi lên cạnh bồn tắm, Kiều Phương Hạ sợ ngã, vô thức than nhẹ một tiếng.
Ngoài cửa.
Hứa Phi Phàm đang nói đến một nửa chợt im bặt, liếc cửa phòng đối diện một cái.
“Sao thế?” Từ Xán Dương lại không nghe thấy tiếng than khế kia, khó hiểu hỏi.
Hứa Phi Phàm dựng lỗ tai nghe vài giây, thấy lại im ắng không có động tĩnh thì quay đầu nói: “Không có gì” Anh ta lại nói vài câu với Từ Xán Dương, bỗng một giọng nữ rất quen lọt vào tai anh ta.
Anh ta lại ngừng nói, quay đầu hỏi Từ Xán Dương: “Anh nghe gì không?”
“Cái gì?” Từ Xán Dương uống ít rượu, phản ứng hơi chậm chạp.
Hứa Phi Phàm nhìn cửa phòng trước mặt, lại quay đầu nhìn cửa phòng đổi diện một thoáng, trề môi nói: “Gần hai giờ rồi còn hưng phần thế!”
Hứa Phi Phàm và Từ Xán Dương sợ nếu hút thuốc nói chuyện trong phòng sẽ ảnh hưởng đến Mạn Phi nên mới ra ngoài hành lang đứng.
Nói xong câu kia, Hứa Phi Phàm đứng lên nói với Từ Xán Dương: “Đi thôi, về phòng ngủ, sáng sớm mai ông đây còn phải trông tổ tông nhỏ nhà tôi nữa”
Lúc hai người quay về phòng đóng cửa lại, Hứa Phi
Phàm lại nghe được tiếng động, lần này cực kỳ rõ ràng.
Giọng này còn vô cùng quen thuộc ấy chứ!
Hôm sau, khi Kiều Phương Hạ tỉnh lại thì toàn thân cô như muốn rời ra thành từng mảnh. Cô trở người, vừa mở mắt đã thấy Lệ Đình Tuấn đang cởi trần đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô gọi điện thoại.
Tuy anh đã hạ thấp giọng, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.
Nghe được trên giường có tiếng động, Lệ Đình Tuần lập tức quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ.
Thấy cô tỉnh, anh vội nói vào điện thoại một câu: “Buổi chiều nói sau” Sau đó cúp máy.
“Anh đánh thức em à?” Lê Đình Tuấn xoay người đến ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên mặt Kiều Phương Hạ sang một bên, nhỏ nhẹ hỏi.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm anh không nói.
Lệ Đình Tuấn biết hôm qua mình làm quá, cúi đầu nhẹ hôn lên môi cô: “Chiều nay anh có một cuộc họp, sẽ không quấy nhiễu em nữa, em ở khách sạn nghỉ ngơi đi, có Vô Nhật Huy đi cùng Đình Trung rồi”
Rõ ràng có thể để Vô Nhật Huy dẫn đi ngay từ đầu mà, anh còn gọi cô qua làm gì thế?
Kiều Phương Hạ chợt cảm thấy cuộc cắm trại đông này từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Lệ Đình Tuấn.
Cô khép mi muốn tránh ánh mắt anh, kết quả là thấy được cơ bụng rắn chắc gần trong gang tấc… Cô dứt khoát nhắm mắt lại, triệt để làm lơ.
Lệ Đình Tuấn thấy cô không để ý đến mình thì đứng dậy mặc thêm quần áo, vừa đứng trước gương sửa sang chính mình vừa nhìn hình ảnh phản chiếu cô nằm trên giường từ trong gương, nói: “Lát nữa anh gọi người đưa cơm trưa lên cho em.”