Lệ Đình Tuấn ôm cô trong ngực mình, không nhúc nhích chút nào, đôi mắt anh chăm chú nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của cô.
Đợi cô giải tỏa cơn giận một lát, mới lại nói khế cô nghe: “Nhớ em đến mức thấy đau”
Lúc đang nói chuyện, lại túm lấy cánh tay không bị bỏng của Kiều Phương Hạ kéo xuống dưới tìm kiếm.
“Lệ Đình Tuấn, anh có biết xấu hổ là gì không đấy hả?” Kiều Phương Hạ giống như bị điện giật, ra sức đưa tay lùi về, gấp nhíu mày nói.
“Ở trước mặt vợ mình, còn lo gì xấu hổ nữa?” Lê Đình Tuấn trả lời cô bằng giọng khàn khàn.
Kiều Phương Hạ vừa mới giãy dụa mấy cái, chiếc áo khoác lông bên ngoài đã trượt xuống theo bờ vai, lộ ra chiếc áo ôm ngực bằng len vừa trẻ trung lại vừa gợi cảm màu mận mà cô mặc bên trong, Lệ Đình Tuấn đảo mắt nhìn mấy lần, vội vã đưa tay bế ngang Kiều Phương Hạ lên, ném cô xuống giường.
Kiều Phương Hạ không chịu nghe theo ý anh, trầm giọng nói: “Lệ Đình Tuấn con của anh còn ở dưới đấy!”
Con trai là cái gì? Có thể ăn được không?
biến mất. Mơ mơ màng màng nghe được ngoài cửa, trên hành lang truyền đến những tiếng líu ra líu ríu ồn ào của các bạn nhỏ.
Bọn chúng đi nấu cơm dã ngoại đã trở về rồi.
Cô liếc nhìn điện thoại di động của Lệ Đình Tuấn đặt ở đầu giường, đã sắp đến mười giờ rồi, lúc cô lên phòng mới gần bảy giờ.
Cô điều chỉnh lại hơi thở rồi im lặng ngồi dậy khỏi giường, ngay lập tức, trước mắt tối sầm, chỉ thấy một loạt sao bay.
“Sao thế, vợ?” Lê Đình Tuấn đưa một tay đỡ lấy hông của cô, mở to mắt nhìn về phía cô, hỏi.
Kiều Phương Hạ vừa nghe đến chữ vợ này thì động tác trên tay ngừng lại.
Đình Trung còn đang ở chỗ Hứa Phi Phàm, cô đến đón
Đình Trung về đi ngủ.
Cô cau mày không lên tiếng, giật tay của anh ra, nhặt lấy chiếc váy len mỏng đã bị xé rách, vứt ở đầu giường của mình lên, mặc vào người, dự định xuống giường ra ngoài.
Lê Đình Tuấn liếc mắt nhìn về phía gương mặt quật cường của cô, lại đưa tay kéo cô về núp ở trong chăn, cưỡng ép nhét cô nằm yên trong lồng ngực của mình để anh ôm.
Kiều Phương Hạ vùng vẫy: “Anh mặc kệ con của mình à?”