Kiều Phương Hạ yên tĩnh ngồi ở cuối giường, nhìn anh lấy từ trong vali hành lý ở bên cạnh ra hộp thuốc mỡ đa năng mà bình thường Phó Nhiên vẫn thường mang theo bên mình.
Anh mở nắp ra, quay người, ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Phương Hạ, kéo tay của cô lại gần mình.
Vốn dĩ Kiều Phương Hạ muốn nói để tự cô làm là được rồi, nhưng mà Lệ Đình Tuấn lại mím chặt môi mỏng, chỉ hơi ngước mắt liếc nhìn cô một cái, cô đành phải nuốt hết những lời đã đến khóe miệng kia xuống.
Lệ Đình Tuấn thuần thục lấy một chút thuốc mỡ ra tay, bôi lên trên hai ngón tay của cô.
Thuốc mỡ mát lạnh chạm vào phần da đau đến nóng rát của Kiều Phương Hạ tạo ra chút kích thích, cô vô thức giật mình rụt tay về.
Lệ Đình Tuấn dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô: “Là do Từ Xán Dương làm?”
Kiều Phương Hạ hơi nhướn lông mày tỏ vẻ kinh ngạc, sao anh lại biết Từ Xán Dương vậy?
Dường như Lệ Đình Tuấn cũng không muốn giải thích cho cô. Không hiểu sao sắc mặt lại lạnh lùng hơn lúc nãy một chút, anh tiếp tục cẩn thận bôi bôi trét trét lên vùng da bị đỏ lên của Kiều Phương Hạ.
Sau khi thuốc mỡ được nhiệt độ cơ thể của hai người trung hòa, lại bị Lệ Đình Tuấn dùng lòng bàn tay xoa xoa bóp bóp một hồi giờ chẳng khác nào đã hóa thành nước, Kiều Phương Hạ nhìn thấy vết thương đã ổn hơn thì muốn rút tay mình về.
Vừa kéo trở về một chút thì bàn tay Lệ Đình Tuấn đang giữ lấy cổ tay của cô lại bỗng nhiên siết chặt hơn.
Anh chỉ mới không ở bên cạnh cô một chút thôi, cô lại đã trêu chọc thêm ai rồi.
Hôm nay cô ăn mặc đẹp như vậy, đừng nói là Từ Xán
Dương, ngay cả chính bản thân anh nhìn vào cũng cảm thấy không kiềm chế được.
“Em ăn mặc như này là đến doanh trại mùa đông hay là đến cuộc thi sắc đẹp vậy?” Anh quét mắt nhìn cô mở rộng áo khoác vì nóng, lông mày nhíu chặt lại, trong mắt hiện lên một chút khó chịu, trầm giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ im lặng ngay lập tức.
Nếu như biết trước sẽ đi đến doanh trại mùa đông thì cô còn ăn mặc như thế này sao?
Lệ Đình Tuấn chẳng những không hề nói một lời cảm ơn với cô, ngược lại còn mặt dày vặn vẹo cô nữa? “Không ai nói cho tôi biết Đình Trung cũng cần có người cùng đi doanh trại mùa đông cả” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trở nên lạnh lẽo: “Vốn dĩ buổi chiều hôm nay tôi phải đi đến một buổi phỏng vấn.