Hứa Phi Phàm uống bia với mọi người, đồng thời tranh thủ tán gẫu với bọn họ mấy câu, sau đó nhìn Kiều Phương Hạ và hai người bạn nhỏ đang xiên các nguyên liệu nấu ăn để đem đi nướng.
Dáng vóc Kiều Phương Hạ thật sự vô cùng nhỏ, cô chỉ giống như học sinh cấp hai, cho nên trông ba người bọn họ giống như chị gái và hai người em trai vậy.
Anh ta nhìn Kiều Phương Hạ thêm một lát rồi cũng chuyển ảnh mắt đi chỗ khác, đang định mở điện thoại di dộng ra, bỗng nhiên thấy có người đi đến bên cạnh, cầm chai bia của anh ta nhấp một ngụm.
Hứa Phi Phàm khó chịu nhìn đối phương.
“Trông cậu chẳng giống như đến đây trông con gì cả, tôi thấy cậu giống khách du lịch hơn.” Từ Xán Dương cụp mắt không nhìn Hứa Phi Phàm, anh ta thấp giọng cười nói.
“Tên này, cậu mới bay tới đây sao?” Hứa Phi Phàm thấy ánh mắt kì lạ của Từ Xán Dương, bỗng cảm thấy hơi chột dạ.
Một tiếng trước anh ta vừa thông báo cho Từ Xán Dương là Kiều Phương Hạ đang ở cạnh mình, không ngờ bây giờ Từ Xán Dương đã có mặt tại đây.
Từ Xán Dương không thèm để ý tới anh ta, chỉ mải nhìn đám trẻ con đang ngồi xổm bên cạnh Kiều Phương Hạ ở cách đó không xa.
Kiều Phương Hạ đang tỉ mỉ xiên những viên hải sản vào xiên, ánh lửa trại ấm áp phác họa nên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến cho ánh mắt Từ Xán Dương chỉ lướt qua một lần đã khó lòng dời đi.
Chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra được Từ Xán Dương thích Kiều Phương Hạ. Hứa Phi Phàm nhìn Kiều Phương Hạ một cái, rồi quay đầu lại nhìn Từ Xán Dương, nói một cách rất bình tĩnh: “Bớt bớt đi, con nhà người ta biết chạy, biết gọi cậu là chú rồi.”
Hứa Phi Phàm cũng mới biết chuyện của Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn khi nói chuyện với Dương Thủy, lúc những chuyện đó xảy ra, Hứa Phi Phàm được điều ra nước ngoài, vậy nên không rõ lắm.
Từ Xán Dương không phải là người cùng một thế giới với bọn họ, quê anh ta ở thành phố Hạ Nam, đến khi ba anh ta làm ăn thành công ở thành phố Hạ Du thì anh ta mới đến đây nên lại càng không rõ chuyện của Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn.
Hai người họ nhìn nhau, Từ Xán Dương không thèm quan tâm, trả lời lại: “Cô ấy sinh con rồi thì đúng thật, nhưng vẫn chưa kết hôn, ai quy định không được theo đuổi phụ nữ có con rồi thế?”
Hứa Phi Phàm không nhịn được nhướng mày một cái, nói: “Được thôi, anh có lý.
Tóm lại nói được gì thì cũng nói hết rồi, Từ Xán Dương không muốn nghe, không đến cuối thì không bỏ cuộc, đến khi đó gặp khó khăn gì với Kiều Phương Hạ thì cũng không liên quan gì đến anh ta cả.
“Ba của con cô ấy.” Từ Xán Dương lại hỏi.
Hứa Phi Phàm thấy Kiều phương Hạ nhìn về phía bọn họ nên hạ giọng xuống: “Trước mặt cô ấy thì tốt nhất là đừng hỏi, phức tạp lắm, vài câu thôi không nói được hết đâu.