Kiều Phương Hạ cho rằng lại có chuyện giống như trước đây, mọi người đều nghĩ rằng Đình Trung không có mę.
Cô cảm thấy có chút đau lòng, suy nghĩ một lúc, cô bế Đình Trung lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của Lệ Đình Trung.
Vẻ mặt Đình Trung tỏ ra tự mãn, cậu bé ôm cổ Kiều Phương Hạ, chỉ còn thiếu việc viết lên mặt dòng chữ: “Nhìn đi, mẹ của mình vô cùng xinh đẹp đấy!
Cùng lúc đó mấy người phía bên kia cũng chỉ vào phía đường lớn cách đó không xa có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy qua.
Bởi vì đường trong thị trấn cổ là đường nát đá, tất cả ô tô đều không được phép đi vào, tất cả đều phải đậu xe ở bên ngoài, Kiều Phương Hạ nhíu mày nhìn mấy chiếc xe kia.
Máy chiếc xe G cỡ lớn đi theo sau, trông giống như xe về sĩ. Tất cả đều cùng một màu đen sang trọng, nhìn dáng vẻ đó có lẽ tới để bàn chuyện làm ăn.
Sau lần trước suýt chút nữa bị giết, nhóm người kia cũng lái xe G cỡ lớn. Kiều Phương Hạ nhìn đoàn xe G cỡ lớn kia lại cảm thấy ám ảnh. Cô cụp mắt, liếc nhìn chiếc còi màu bạc trên cổ mình, chắc chắn rằng mình không quên mang theo nó mới có thể yên tâm.
Hứa Phi Phàm không nhanh không chậm đi ra cuối cùng, dọc theo vỉa hè liếc về hưởng những chiếc xe vừa khuất.
Điểm danh mãi không thấy người đầu, giáo viên hỏi lại một lần nữa, Hứa Phi Phàm mới giơ tay lên, lạnh lùng nói: “Tới rồi, ở đây.”
Kiều Phương Hạ nghi ngờ Hứa Phi Phàm đang cố tình thu hút sự chú ý cô giáo xinh đẹp kia, dù đã có bạn gái rồi đi nữa thì chó vẫn không thể sửa được thói quen ăn phân mà. Sau khi đảm bảo rằng tất cả mọi người đều đã ở đây, cô giáo mới bắt đầu nói về những điều cần lưu ý cho việc nấu cơm dã ngoại.
Hứa Phi Phàm đi đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, đứng yên, lấy điện thoại ra cúi đầu nhìn xuống, không biết đang bận rộn cái gì nữa.
Đình Trung và Mạn Phi cùng tiến tới, ngồi xổm phía sau, buồn chán vùi đầu vào nghịch bùn.
“Anh có thể nghiêm túc nghe cô giáo nói được không?” Kiều Phương Hạ liếc nhìn điện thoại của Hứa Phi Phàm, nhỏ giọng hỏi.
“Cô nghe là được rồi không phải sao?” Hứa Phi Phàm thản nhiên đáp.
Dứt lời anh ta lại tiến lại gần Kiều Phương Hạ hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Lần trước sau khi kết thúc, các kiến nghị tối ưu hóa về trò chơi sau mà cô đưa ra đã được mấy lão già ở công ty kia chấp nhận rồi, nói là muốn gặp cô.”
Kiều Phương Hạ không hề quan tâm đáp lại: “Tôi không muốn gặp lại bọn họ nữa đâu.
Những năm trước Kiều Phương Hạ vì muốn rèn luyện tốc độ của bản thân mà đã tạo ra một mật mã trò chơi parkour đơn giản, sau khi luyện tập mọi người trong tổ chức đều cảm thấy thú vị, Kiều Phương Hạ lập tức tìm một hình ảnh động được tinh chỉnh, đăng ký dưới tên công ty mà của Hứa Phi Phàm và bạn bè anh ta cùng mở, tùy ý đăng ký trên mạng để mọi người trong tổ chức có thể dễ dàng mở khóa đào tạo. .
Không ngờ cái này vừa được tung ra đã trở nên bùng nổ, nổi bật toàn thế giới trong một thời gian ngắn, rất được ưa chuộng
Hứa Phi Phàm và bạn bè của anh ta nhờ đó đã ăn chia được khá nhiều, kiếm được không ít tiền lãi. Kiều Phương Hạ nhận được một ít tiền sau đó không xen vào nữa.
Công ty Hứa Phi Phàm và những người bạn của anh ta chuyên sản xuất những loại trò chơi kiểu này, vốn dĩ không quá nổi bật nhưng vì trò chơi nhỏ này mà danh tiếng được nâng cao, nhanh chóng đứng đầu trong danh sách những công ty mới phát triển trò chơi trong nước, khi công ty lớn mạnh rồi lập tức để cho Kiều Phương Hạ dùng tên giả để ghi danh vào người lập kế hoạch chính của trò chơi.