“Không có việc gì” Cô lập tức thản nhiên trả lời: “Đã dùng thuốc của Phó Nhiên thoa lên rồi, chỉ là trật gân mà thôi”
Trong lúc nói chuyện, cô. tay phải ra sau lưng, dáng vẻ rõ ràng không muốn dong dài với anh.
Anh ngước mắt, đối diện với ánh mắt của cô.
“Nếu như không có chuyện gì mà nói, em phải về khách sạn, đám Khiết Đan sắp ra tới rồi” Cô bình tĩnh nhìn anh nói.
“Cũng không có chuyện gì” Anh tự giễu cười cười Sau một hòi lâu, dường như anh vẫn còn lẩm bẩm trả lời: “Chỉ là… hơi nhớ em”
Cô có chút sửng sờ.
Thật ra, cô đã ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc trên người của anh, cô cảm thấy có lế tối nay anh đã uống không ít, cách một cánh cửa sổ xe còn có thể ngửi thấy mùi rượu từ trên người anh truyền tới, có thể là anh đã say.
Hai người nhìn nhau vài giây, cô lập tức di dời tâm mắt, nhỏ giọng nói: “Anh Lệ đúng là hay nói giỡn, em chỉ mới đến đoàn làm phim chiều hôm qua”
“Kiều Phương Hạ, em không hiểu” Anh lại cất giọng cười khẽ.
Sao cô có thể hiểu được anh quan tâm cô dường nào? Bởi vì cô chưa từng để ý tới anh, cho nên không thể cảm thông.
Cho dù bọn họ chỉ vừa mới tách ra, cho dù chỉ là tách ra mấy tiếng, nửa ngày, một ngày thì trong đầu anh lúc nào cũng nhớ tới cô.
Cho dù là ai, làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có liên quan tới cô, anh lại khống chế không được sẽ nhớ tới cô, kìm lòng không đậu đi so sánh cô với người khác.
Tất cả những người khác đều là rác rưởi, tất cả đều không lọt nổi vào mắt xanh của anh, chỉ có mỗi mình Kiều Phương Hạ cô, cô có làm cái gì cũng đúng, cô làm cái gì anh cũng cảm thấy thuận mắt, cảm thấy rất tốt.
vết màu tím đậm thâm một mảng lớn trên âu phục của anh, thoạt nhìn giống như là vết máu bị khô lại.
Cô nhịn không được hơi nhíu mày, ánh mắt lập tức rơi xuống tay phải của anh.
Các đốt ngón tay trên tay phải anh đều bị sưng đỏ, trên mu bàn tay đầy những vết xước, vừa nhìn đã biết là vết thương mới, ngoài miệng vết thương còn đang chậm rãi thấm máu đỏ sẫm, làm cho người ta nhìn mà giật mình.