Trong phòng đột nhiên im ảng trở lại, chỉ còn tiếng nhạc trong máy phát vẫn tiếp tục vang lên.
Lệ Đình Tuấn nhìn mấy cô gái đó một cái, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Các người cứ chơi phần các người đi”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi đám người giám đốc Trần chọn người xong thì liền bảo quản lý đi ra ngoài.
Bởi vì có Lệ Đình Tuấn ở ngay bên cạnh, nên cũng không thể chơi bời quá đà, chỉ có thể mở tivi hát karaoke.
Mấy người mà Lệ Đình Tuấn dẫn đến tiến hành thương lượng ký hợp đồng với mấy người giám đốc Trần, cũng ký gần xong rồi, đứng dậy đi đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, thấp giọng nói gì đó.
Lệ Đình Tuấn lúc này đang nhìn vào một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế đẩu cao trước mặt, cất tiếng hát dịu dàng hát một bài hát của mấy năm về trước: “Chúng ta đều thiếu chút thiên phú trong chuyện yêu nhau Bởi vậy mới té ngã bị thương khắp người như thế.
Cần phải có một bài học kiệt sức, đau đớn, và đầy nước mắt Mới biết được ta cần buông bỏ thứ gì Chúng ta đã phí hoài bao nhiêu duyên phận Mới phát hiện thế gian này có nhiều thứ không buông bỏ được như: thế Bỏ lỡ mất một người yêu thương mình, ai biết được chứ…”
Anh nhìn lời bài hát trên màn hình, trong ánh mắt có chút chế giễu.
Đây là bài hát mà Kiều Phương Hạ từng hát.
Sau này anh nghe qua hết một lân những bài mà “An Dương” từng cover, anh thích bài hát này nhất, có khi nghe đi nghe lại hơn trăm lần rồi, dĩ nhiên người con gái này hát không hay như Kiều Phương Hạ, nhưng cũng không phải là khó nghe.
Giám đốc Trần ở bên cạnh nhìn thấy Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chằm vào cô gái đang hát, tưởng anh đã nhìn trúng cô gái này rồi, lập tức nháy mắt với cô ta một cái.
Người phụ nữ nhìn ra ý của giám đốc Trần, quay đầu lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Chỉ thấy anh quả nhiên đang nhìn về phía bên mình, trong lòng kích động một hồi, lại càng động tình ra sức hát.
Anh nghe cô ta hát xong một câu cuối cùng, thu hồi ánh mắt, từng ngụm uống cạn rượu trong ly, sau đó đặt ly rượu lên trên bàn, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Sao lại không hiểu chuyện như vậy, không nhìn thấy ly rượu của Lệ hết rồi sao?” Giám đốc Trần thuận tiện nói khẽ với người phụ nữ cậ kia.
Người phụ nữ lập tức thả micro trong tay xuống, đứng dậy cầm lấy bình rượu, lắc lắc cái eo nhỏ đi về phía anh.
Mắt anh rũ xuống, nhìn người phụ nữ đang rót rượu vào cái ly mà anh đặt xuống, sắc mặt thản nhiên, không hề lên tiếng.
“Thiên hạ ở chỗ nào mà không có cỏ thơm đâu chứ?” Lúc này, một tên cấp dưới của giám đốc Trần ở bên cạnh đột nhiên cười nói: “Thật ra người phụ nữ như Kiều Phương Hạ cũng không có gì hay ho, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi theo người đàn ông khác. Cô ta rời khỏi anh Lệ cũng tốt, nếu không còn không biết sẽ làm cho anh Lệ mất mặt như: thế nào đâu!”