Kiều Phương Hạ chỉ vừa mới ăn có mấy miếng ở bữa sáng, ở trong dạ dày lập tức cuồn cuộn lên, bởi vì đột nhiên Lệ Đình Tuấn chuyển sang đường khác rồi tăng tốc lên, cho nên có vài lần suýt chút nữa đã nôn ra.
Mỗi cô căng ra chịu đựng, tay phải cũng vô thức túm lấy nắm tay của một bên của xe rồi ổn định thân thể lại, để tránh việc mình bị văng ra ngoài.
Từ nhà họ Hứa tới Hoàng Gia, gần hai mươi kilet bình thường thì phải đi hơn nửa tiếng, Lệ Đình Tuấn chỉ tốn hơn mười phút. Xe thắng gấp một cái dừng ở trước cửa Hoàng Gia.
Anh yên lặng vài giây, cởi bỏ dây an toàn và bước xuống xe, hung hăng đóng sầm cửa xe lại, nhìn Kiều Phương Hạ đang ngồi ở phía sau.
Kiều Phương Hạ hít sâu mấy hơi, kiềm chế lại sự buồn nôn và khó chịu trong người, tự mình mở cửa xe ra.
Mới vừa bước được một bước, Lệ Đình Tuấn lập tức dùng sức kéo cô ra ngoài. Chân của Kiều Phương Hạ lảo đảo một cái rồi ngã vào lòng ngực của anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ vừa mới định đứng vững lại thì một tay của Lệ Đình Tuấn đã nhanh chóng túm lấy thắt lưng của cô, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Cái ôm như thế khiến cho Kiều Phương Hạ cảm thấy không thoải mái, dường như xương sườn đều bị anh ôm chặt như sắp đứt. Lệ Đình Tuấn dùng mống mắt để mở cửa, lập tức ôm Kiều Phương Hạ đi vào.
Giờ phút này bên trong phòng Hoàng Gia đều không có một bóng người, bà Trần cùng với nhóm người giúp việc đã đi về nhà cũ.
Quả nhiên Lệ Đình Tuấn xem cô như một món đồ đổi tay xách Kiều Phương Hạ ném sang bàn ăn cơm ở gần cửa, Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy rằng vừa lúc thắt lưng của cô đụng vào bàn gỗ, cả cột sống đau tới mức muốn chặt đứt đi.
Cô chống đỡ thân thể của mình ở trên bàn, còn chưa di chuyển được chút nào, Lệ Đình Tuấn đã đưa chân hung hằng để ở giữa hai chân của cô, chặn lại không cho cô đi.
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng khiến cho cô hoảng sợ, không nói lời nào lập tức túm lấy cái cổ mảnh khảnh của cô.
Anh mở rộng tà áo, hơi nghiêng người về phía cô nói: “Kiều Phương Hạ, em còn muốn chạy trốn tới chỗ nào?”
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì anh đã xé cổ áo của cô sau đó hung hăng cắn xuống một cái.
Kiều Phương Hạ đau đến mức không nhịn được hít một hơi, cổ đang bị anh giữ, cổ cô bị anh bóp chặt, cũng không thể hít thở được, giống như là cá bị vớt khỏi nước vậy, hé miệng cố gắng hít từng hơi để sống sót.
Anh cúi đầu, lại chặn ngang môi cô, giống như muốn mạng của cô vậy, liều chết dậy dựa trên môi cô.
Điện thoại trong túi của Kiều Phương Hạ vang lên, vài giây sau, quần áo của cô đã trực tiếp bị Lệ Đình Tuấn lột ra rồi vứt trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Kiều Phương Hạ ở dưới thân thể của anh không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng mà lưng của cô đã cứng ngắc run rẩy ở trên mặt bàn, Lệ Đình Tuấn cũng không buông tha cho cô.