“Thật sự là bừa bãi, hôm nay là ngày mà người ta chốn cất, con lại chạy tới đó quấy rối.” Dương Thủy bình tĩnh trách móc nói.
Hứa Phi Phàm cảm thấy bản thân mình không có quấy rồi, anh ta cảm thấy rằng việc mình đang làm rất đúng. Nhưng quả thật việc chôn cất Lệ Quốc Chiến là việc quan trọng hàng đầu, anh ta cũng không cãi lại, không lên tiếng ngồi nghe Dương Thủy mắng.
“Vậy tên của Kiều Phương Hạ được khắc lên rồi sao?”
Sau một lát, Dương Thủy lại thấp giọng hỏi.
Hứa Phi Phàm nhướng mày nói: “Đó là tất nhiên.
Lệ Đình Trung không đồng ý, Lê Đình Tuấn ngầm đồng ý, để anh ta cho người khắc tên lên.
“Con thấy rằng thật ra Lệ Đình Tuấn cũng muốn con làm như vậy” Hứa Phi Phàm lại bổ sung một câu: “Con còn phải giúp Lệ Đình Tuấn chứ, chuyện này mẹ cũng đừng có nói cho ba, lại trở lại thì phiền con lắm.
Vừa dứt lời, cầm lấy bình nước đá trong tủ lạnh, đắp lên khỏe miệng rồi đi lên trên lầu muốn xem Kiều Phương Hạ một chút.
Đi lên lầu, đúng lúc nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang đứng ở cửa nhìn anh ta.
“Không cần phải cảm ơn đầu.” Hứa Phi Phàm và cô nhìn vào mắt nhau, thấy đôi mắt cô sưng lên giống như quả óc chó, nói: “Dù sao thì anh trai đây cũng phải giúp cô làm cái gì đó chứ.”
Đây là lần đầu tiên mà Hứa Phi Phàm thấy Kiều Phương Hạ đau khổ như vậy, trước kia cô còn kéo bảy trăm bảy mươi triệu trước mặt anh ta cơ mà những dường như trong lòng cũng không có khó chịu vừa đau lòng như vậy.
“Cảm ơn.” Kiều Phương Hạ vẫn nhẹ nhàng nói với anh ta một câu.
Suy nghĩ một lúc lại hít mũi rầu rĩ nói: “Về sau sẽ khỏi cần phải ghi âm uy hiếp anh nữa rồi.
“… Hứa Phi Phàm nhìn thấy Kiều Phương Hạ trở về phòng đóng cửa, tức giận tới mức không nhịn được mà nở nụ cười.
Lệ Đình Tuấn tự mình tiến người khách cuối cùng.
“Ông cụ nghỉ ngơi rồi chứ?”
“Rồi ạ. Quản gia Lệ ở phía sau cúi đầu trả lời.
Hôm nay Lệ Kiến Đình bị hai thế hệ của nhà họ Hứa tới đây quấy rối không ít, tức giận đến mức suýt ngất đi mấy lân.
Lệ Đình Tuấn ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Các người cũng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay cũng không ngủ rồi.”
Ông cụ còn có vài câu..
“Đi thôi.” Lệ Đình Tuấn không đợi cho quản gia Lệ nói cái gì đó, thản nhiên nói.
Quản gia Lệ ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn, bắt gặp mặt mày của Lệ Đình Tuấn lúc đó vẫn còn hơi giận dữ, thế nên cũng không dám tiếp tục nói gì nữa.