Cô ta không hỏi, cũng không ngăn cản, chỉ không nhanh không chậm mời khách đứng dậy.
Sau khi đưa khách vào phòng nghỉ, cô ta mới nhẹ giọng hỏi người giúp việc: “Sao vậy? Sao bên ngoài lại ồn như vậy?”
Người giúp việc vội vã trả lời: “Là Kiều Phương Hạ đã đến rồi”.
“Không phải đã bảo các người chặn lại ở cổng sao?” Kiều Diệp Ngọc nhẹ giọng trách cứ.
“Căn bản không ngăn được cô ta!”
Kiều Diệp Ngọc nghe được bên ngoài ngày càng tranh cãi ầm ĩ, lúc này mới xoay người, bước ra cửa lớn.
Tất nhiên Kiều Diệp Ngọc biết là họ không ngăn cản được, người của Lê Đình Tuấn chắc chắn sẽ che chở cho Kiều Phương Hạ.
Nếu Kiều Phương Hạ đã dám đến, cô ta sẽ giúp cô làm lầm lên.
Trên tay Kiều Phương Hạ đang cầm một bó hoa hồng trắng lớn, đầu đội một chiếc mũ màu đen, đang đứng ở ngoài cửa lớn.
Đằng sau cô có vài người giúp việc xem ra đã bị thương, còn có một số bảo vệ bên cạnh của Lê Đình Tuấn, chỉ là họ đứng tại chỗ và nhìn Kiều Phương Hạ đi vào, không dám động vào Kiều Phương Hạ chút nào cả.
Khách khứa đến phúng viếng không dám vào, đứng cách Kiều Phương Hạ một đoạn thật xa..
Hôm nay là tang lễ của Lệ Quốc Chiến, Kiều Phương Hạ không muốn đánh nhau, cô đã giơ cao đánh khẽ đối với họ, cô chỉ là đẩy người đã ra tay với cô trước.
Trong chớp mắt hai người đối mặt với nhau, ánh mắt Kiều Phương Hạ khẽ hạ xuống.
Sau đó lập tức dịch chuyển tầm mắt, nhìn về phía di ảnh đen trắng của Lệ Quốc Chiến.
Kiều Diệp Ngọc im lặng một lát, chậm rãi đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ, thấp giọng hỏi: “Chị còn mặt mũi để đến đây sao?”.
Kiều Phương Hạ thậm chí không liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Chị đến tiễn ba chị đoạn đường cuối cùng”.
“Ba của chị? Kiều Phương Hạ sao chị lại không biết xấu hổ mà gọi ông ấy là ba vậy? Ông ấy bị hai mẹ con chị hại chết đó!” Kiều Diệp Ngọc lập tức cao giọng.
Một bên nói, một bên lấy tay đẩy Kiều Phương Hạ ra ngoài.
Còn chưa chạm đến cánh tay của Kiều Phương Hạ, cô ta hoàn toàn không thấy được Kiều Phương Hạ đã ra tay như
thế nào, lập tức bị cô trở tay bẻ ngược cổ tay lại, cổ tay cô ta truyền đến một cơn đau buốt.