Anh đã làm sai, nhưng tối hôm nay anh đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, giờ phút này trực tiếp bộc phát ra khiến cho anh dường như đánh mất đi lý trí.
Bởi vì Kiều Phương Hạ giãy dụa làm ảnh hưởng đến vết thương, đau đến mức thở gấp.
Lúc Lê Đình Tuấn hôn lên cằm của Kiều Phương Hạ, nếm được một hương vị mặn mặn chát chát.
Hơi thở của anh gấp gáp, dừng động tác lại.
Đáy mắt của Kiều Phương Hạ đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn màu máu, nước mặt lặng lẽ lăn xuống không ngừng, im lặng nhìn Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên hơi hối hận vì đã đối xử với cô thô bạo như vậy. Nửa ngày sau mới buông lỏng tay cô ra.
Phó Nhiên cầm hòm thuốc từ trong xe xuống, đứng dưới lầu đợi một chút. Lúc đi lên đến cửa đã nhìn thấy Lê Đình Tuấn đứng bên giường, đằng sau tai đều là máu. Anh ta không nhịn được mà thở dài.
Suy nghĩ một chút rồi nói với Lệ Đình Tuấn: “Đình Tuấn, cậu đi đến phòng sách trước đi”.
Vừa nói chuyện, anh ta vừa cầm theo mấy loại thuốc hạ sốt đặt ở đầu giường.
Hô hấp của Kiều Phương Hạ chậm lại, im lặng ngồi dậy từ trên giường, bình tĩnh nghiêng tay lau đi nước mắt trên mặt.
Phó Nhiên cầm nhiệt kế đặt vào trong miệng Kiều Phương Hạ.
Lê Đình Tuấn mở to mắt, nhìn chằm chằm số độ trên nhiệt kế. Gần ba mươi tám độ, lại còn đang từ từ tăng thêm.
Kiều Phương Hạ không muốn nhìn anh thêm một chút nào, đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Phó Nhiên liếc mắt đánh giá hai người vài lần, cầm mấy thứ xử lý vết thương cho Lê Đình Tuấn, nhẹ nhàng đẩy anh một cái: “Đi thôi, cầm máu cho cậu trước đã.”
Lệ Đình tuấn lại nhìn Kiều Phương Hạ đang lặng lẽ lau nước mắt.
Lúc quay người đi ra ngoài, “cạch” một tiếng, khoá cửa lại từ bên ngoài.
Kiều Phương Hạ hơi bất ngờ, lập tức đứng dậy đi nhanh tới cửa. Thử vặn tay nắm cửa mấy lần vẫn bất động.
Cửa phòng nhà Lê Đình Tuấn không phải dùng loại khoá bình thường, mà là khoá mật mã. Khoá lại từ bên ngoài, bên trong không có cách nào đi ra!
Cô dùng sức đập đập cửa vài cái, nhìn xem, cửa phòng dường như không hề nhúc nhích tí nào.
Kiều Phương Hạ xoay người ngồi lên trên ghế salon, nhíu mày nhìn chằm chằm khoá cửa một lúc lâu.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng không ra được. Kiều Phương Hạ cô cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.