Kiều Phương Hạ đứng ở trong sân, nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Đêm nay quá lạnh, nếu như tuyết rơi dày thêm một chút, lúc cô quay về đoàn phim cũng rất phiền phức.
Cô quay đầu nhìn về phía Lê Đình Tuấn đang nói chuyện với Phó Viễn Hạo trong phòng sách. Cảm xúc trên mặt Lê Đình Tuấn lạnh nhạt, nhìn không ra là anh có tức giận hay không.
Hình như là phát hiện ra Kiều Phương Hạ đang nhìn mình, anh cũng quay đầu nhìn về phía cô.
Phó Viễn Hạo dặn dò vài câu gì đó với Lê Đình Tuấn, sau đó Lê Đình Tuấn mới xoay người rời đi, tiện tay cầm theo chiếc áo choàng bằng lông cừu trên ghế salon rồi trùm lên vai Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Kiều Phương Hạ chào từng người trong nhà học Phó. Bên ngoài nhìn thì không hề có chút khác thường nào, sau đó quay người đi lên xe của Lê Đình Tuấn.
Xe lái ra khỏi nhà lớn, trong tầm mắt không còn nhìn thấy cổng lớn của nhà họ Phó nữa, Kiều Phương Hạ lập tức hạ giọng nói: “Dừng xe đi. Tôi ngồi xe Vô Nhật Huy quay về đoàn làm phim”
Lê Đình Tuấn giống như là không nghe thấy, ngược lại còn tăng tốc xe lên, chạy rất nhanh.
“Tôi muốn quay về đoàn làm phim” Kiều Phương Hạ không nhịn được mà nhíu mày, lặp lại một lần nữa với Lệ Đình Tuấn.
Dù sao thì trong lòng mọi người cũng không quá dễ chịu, miễn cưỡng nhau như thế là có ý gì?
“Tuyết lớn như vậy, không đi được đến đoàn phim” Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
“Sáng mai tôi có hai cảnh quay. Nếu như anh Lệ không chịu được thì tôi có thể tự mình đón xe” Kiều Phương Hạ dừng lại một chút rồi trả lời.
Giọng điệu của Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhưng mang theo vài phần xa lánh. Lê Đình Tuấn không hề lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Kiều Phương Hạ thấy việc nói với anh không có kết quả gì, dứt khoát chẳng thèm vùng vẫy nữa. Bận rộn cả ngày khiến cô rất mệt mỏi, vết thương cũng đau đớn dữ dội.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở cổng Hoàng Gia.
Kiều Phương Hạ đẩy cửa xe ra, nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang dừng cổng chính.
Người trong xe cũng vừa mới đến nơi, nhìn thấy Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn quay về cũng lập tức xuống xe.
“Bị thương ở đâu?” Phó Nhiên ôm áo khoác bước ra từ trong xe, không nhịn được mà nhíu mày hỏi.
Đêm hôm khuya khoắt, tuyết lại còn rơi rất lớn. Những người khác thì đang nằm trong chăn, ôm cơ thể mềm mại trong ngực.
Còn Phó Nhiên thì lạnh cóng như chó, đuổi theo đến đây.
Phó Nhiên cảm thấy đời trước mình đúng là thiếu nợ Lệ Đình Tuấn, nên đời này chuyên dùng để trả nợ cho anh. Chính vì cả nhà Lê Đình Tuấn mà anh ta mới từ chối lời mời của Phó Thành Đô, để ở lại trong nước.