Ngoài tiếng khóc và liền ngụy biện của Đinh Thanh Nhã thì không có ai dám phát ra tiếng động. Kiều Phương Hạ sững sờ một lúc, nhìn Lệ Đình Tuấn với vẻ mặt mang vài phần tức giận.
Cô cho rằng là Đường Minh Kỳ đã làm ra chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, lại không phải là Đường Minh Kỳ.
Cô cho rằng hai ngày này Lệ Đình Tuấn đều đang trông chừng Kiểu Diệp Ngọc, đều đi cùng với Kiều Diệp Ngọc.
“Cút ra ngoài.” Lê Đình Tuấn giơ tay lên, ném nốt những bức ảnh còn lại lên người của Đinh Thanh Nhã, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, không được phép bước chân vào nhà họ Phó một bước.
Đây là Lệ Đình Tuấn đã vì mặt mũi của Phó Viễn Hạo, tặng cho nhà họ Đinh bọn họ sự ban ơn lớn nhất.
Sau khi người nhà họ Đinh nhanh chóng bò ra ngoài, vẻ mặt của Lệ Đình Tuấn lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Đình Trung ở một bên tò mò hỏi: “Baba, cô tại sao lại khóc rồi rời đi? “Bọn họ bắt nạt mẹ con” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng đáp lại, đút cho Đình Trung một thìa súp.
Đình Trung nhìn Kiều Phương Hạ, bỗng lập tức hiểu ra, gật đầu đáp: “Con biết rồi.”
Kiều Như Hạ nghe thấy hai tiếng “mẹ con” phát ra từ lời của Lệ Đình Tuấn, liền ngơ ra. Mấy người khác ở một bên không hề cảm thấy trong lời của Lệ Đình Tuấn có cái gì không đúng, chỉ có Kiều Phương Hạ mới cảm thấy anh tự nhiên có chút gì đó không đúng.
Chưa kịp nghĩ sâu về điều đó, sắc mặt của Phó Viễn Hạo ở một bên vẫn có chút khó coi, liếc nhìn Kiều Như Hạ vài lần, sau đó mới cầm đũa lên, do dự nói: “Cái người Lục Nhất Minh kia rốt cuộc “Là bạn trai của người đại diện.”
Lệ Đình Tuấn không đợi Phó Viễn Hạo hỏi, thấp giọng trả lời: “Căn phòng kia là người đại diện của Kiều Phương Hạ mua, Kiều Phương Hạ qua đó ở một đêm, buổi sớm ngày hôm sau liền bị chụp trộm.
Kiều Phương Hạ đang định mở miệng chuẩn bị giải thích, ai biết rằng Lệ Đình Tuấn dường như hiểu rõ hơn cả cô đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nói hết những lời cô muốn nói.
“Ồ.” Phó Viễn Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lại nói: “Ông cũng thấy Kiều Phương Hạ sẽ không dám làm ra loại chuyện quá giới hạn như vậy”
Phó Minh Tuyết ở một bên cũng nhìn Kiều Phương Hạ, không nói gì. Cho dù chỉ là hiểu lầm, nhưng Phó Minh Tuyết nghe thấy chuyện như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Bản thân bà ấy cũng đã từng trải qua cảm giác bị phản bội trong tình yêu, vì vậy đối với những chuyện như này thập phần lo lắng.
Bữa ăn cứ thế kết thúc trong bầu không khí yên lặng. Kiều Phương Hạ là người ăn xong đầu tiên, định mang Đình Trung sang một bên chơi, vừa đứng dậy, Lệ Định Tuấn cũng nói theo: “Con cũng ăn no rồi.
Vừa nói, anh vừa bế Đình Trung từ trong chiếc ghế dành cho trẻ em ra, nói: “Con tự đi tìm người Mạn Phi chơi đi.”
Kiều Phương Hạ trên người có vết thương, vậy nên không chịu được cậu bé giày vò như vậy.
Mạn Phi là bạn mới quen của Đình Trung ở trường mẫu giáo, hai nhà cũng tương đối thân thiết, đi qua đó cũng chỉ mất mười phút.
Đình Trung ngẩng chiếc đầu nhỏ lên nhìn Lệ Đình Tuấn một lúc, hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, Lệ Đình Tuấn nhìn cậu bé mặt dạn mày dày không đi, nhịn không được cau mày.
“Hừ!” Đình Trung chu cái miệng nhỏ nhắn.