“Là ai ạ?” Kiều Phương Hạ nhìn thẳng vào Mặc Hàn Bảo, thấp giọng nói.
Mặc Hàn Bảo lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Bối cảnh của đối phương rất mạnh. Tất cả chứng cứ đều đã bị tiêu huỷ, không tra được ai đứng sau tất cả”
“Con mau nghĩ lại xem, gần đây có trêu phải người nào không nên động vào không?”
Kiều Phương Hạ suy ngẫm mấy giây, rồi lắc đầu. Ở trong nước, gần như cô không nhận bất cứ đơn hàng nào. Trước khi về nước Anh Phương, Kinh cũng nói qua với “Quân Diệt”, không muốn để cho Kiều Phương Hạ nhận những đơn hàng trong nước. Cô chỉ có một mình, rất dễ đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm.
“Vậy thì rất kỳ lạ. Sao đối phương lại giết con chứ?” Mặc Hàn Bảo cũng không hiểu.
Kiều Phương Hạ và anh ta liếc mắt nhìn nhau. Trong đầu đột ngột lóe ra một ý nghĩ kỳ quái.
Là Lệ Đình Tuấn sao?
Kiều Phương Hạ đột nhiên nhớ ra lúc trước King đã cảnh cáo cô, nói là Lệ Đình Tuấn đang điều tra Chu Tước.
Thời gian Lệ Đình Tuấn điều tra cô rất lâu, nếu như những người kia bị tra tấn dã man rồi nói ra cô đang ở thành phố Hạ Du thì cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng nếu như Lệ Đình Tuấn biết đó là cô thì sao lại để những người kia ra tay chứ?
Vậy nên, rất có khả năng là không phải là anh.
Trong một lát, cô không lên tiếng.
Mặc Hàn Bảo nhìn cô mấy lần, cởi một đồ vật ở trên cổ xuống rồi đưa vào tay cô.
“Thầy sẽ phái mấy ám vệ ở lại gần đây để bảo vệ con suốt hai mươi tư giờ. Nếu như rơi vào tình trạng khẩn cấp thì cứ thổi chiếc còi này”
KIều Phương Hạ nhìn chắm chằm vào chiếc còi bạc tinh xảo trên tay. Đây là thứ mà chỉ người nhà họ Mặc mới có tư cách đeo.
“Sư phụ, con..” Cô hơi bất ngờ.
“Bảo con cầm thì cứ cầm” Mặc Hàn Bảo thản nhiên nói: “Lệ Đình Tuấn bảo vệ con không tốt, là do nó không có bản lĩnh”
Nói xong lại chỉ xuống gói thuốc để ở một bên rồi nói: “Thứ này là sư thúc của ta cho, bảo con mỗi ngày phải dùng nước ấm để hoà tan rồi bôi lên miệng vết thương, liền sẹo rất nhanh”
Vừa nói chuyện, anh ta vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi.