*..* Kiều Phương Hạ nhíu mày nói: “Đường Nguyên Khiết Đan, lúc trước chị đâu thấy em kiên dè như vậy, người nhà em đến thì không thể nói chuyện tâm sự với Lục Nhất Minh à?”
“Người nhà đến ở đây tức là đau bụng kinh đó!” Đường Nguyên Khiết Đan bối rối, mặt đỏ bừng nói: “Ý em là muốn về giường nghỉ ngơi một lát! Chị nghĩ cái gì vậy?”
“Em xem, cậu ấy nhìn em kìa, em ở lại chờ cậu ấy một lát đi” Kiều Phương Hạ nhếch môi nhìn về phía Lục Nhất Minh nói.
Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu lại, phát hiện Kiều Phương Hạ lừa gạt mình.
Chờ cô ấy phản ứng, Kiều Phương Hạ đã đi một khoảng xa, cô ấy lập tức chạy theo, nắm lấy cánh tay Kiều Phương Hạ: “Chị là gái mới lớn đó! Đừng làm hỏng thanh danh của chị”
Đường Nguyên Khiết Đan sống chết cũng không chịu buông.
Hai người nhìn nhau: “Lúc yêu đương em cũng như này hả?”
“Đúng vậy” Đường Nguyên Khiết Đan hùng hồn trả lời.
Hôm nay Lục Nhất Minh có quay mấy phân đoạn diễn, hẳn là rất mệt, ngày mai còn phải dậy sớm, Đường Nguyên Khiết Đan không muốn làm phiền anh ta nghỉ ngơi.
Kiều Phương Hạ bất đắc dĩ thở dài nói: “Được rồi, lên xe đi”
Đoạn đường từ địa điểm quay phim về tới khách sạn khá là xa, Đường Nguyên Khiết Đan lên xe, vừa nói chuyện thảo luận vài vấn đề về kịch bản với Kiều Phương Hạ, vừa thuận tay mở điện thoại nhìn vài lần.
Không tới mấy giây, bỗng nhiên “Ôi trời!” một tiếng.
Kiều Phương Hạ đánh tay lái, cô nhìn Đường Nguyên Khuyết Đan, hẳn là cô ấy đã thấy bài báo đó.
Hai người nhìn nhau, đáy mắt Đường Nguyên Khiết Đan tràn đầy khiếp sợ.
Sau khi nghĩ kỹ, Kiều Phương Hạ nghiêm túc nói: “Chị ngược lại không có vấn đề gì, nếu người nhà Lệ Đình Tuấn đọc được tin này, bọn họ hẳn sẽ hiểu lầm!”
Kiều Phương Hạ im lặng vài giây, đang muốn trả lời, phía trước bỗng xuất hiện hai chiếc xe chắn ngang đường.
Kiều Phương Hạ hoảng hốt, đạp mạnh phanh ga đồng thời đánh tay lái hai vòng, trải qua nhiều năm huấn luyện như vậy, tính cảnh giác của cô ngày càng cao, cô liếc mắt nhìn gương chiếu hậu.
Quả nhiên phía sau còn có một chiếc xe, con đường này khá chật hẹp, khiến cô trước sau đều không có đường lui.
Cô thả nhẹ phanh ga, dừng lại ở bên đường.
“Đừng nói là… đám fan não tàn của Lục Nhất Minh tới cửa tìm nha?” Đường Nguyên Khiết Đan hung hăng đập đầu vào cửa, nữa ngày sau mới phản ứng lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh, kinh ngạc nói.