Kiều Phương Hạ không thể không ôm trán, cô thầm thở dài một hơi.
Đường Nguyên Khiết Đan, cái tên “ghét bếp” này, thật sự không thích hợp xuất hiện trong phòng bếp mà. Nếu cô ấy sống ở ngoài một mình, thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối to!
Chưa kịp bắt tay vào dọn dẹp thì tiếng bấm mật mã mở cửa đột ngột vang lên. Kiều Phương Hạ quay đầu lại và chăm chằm nhìn vào hướng cửa.
“Bé yêu à, em đang làm gì vậy?” Một người đàn ông vừa đẩy cửa bước vào, vừa trầm giọng hỏi.
Ngay lúc anh ta ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang ở trong phòng bếp.
Nghe thấy tiếng động, Đường Nguyên Khiết Đan ở trên ghế sô pha mơ mơ màng màng tỉnh ngủ và ngồi dậy.
Cả ba nhìn nhau một hồi và Kiều Phương Hạ có hơi lúng túng.
Cô không biết rằng Đường Nguyên Khiết Đan và Lục Nhất Minh đang hẹn hò với nhau và Lục Nhất Minh vừa gọi Đường Nguyên Khiết Đan là “bé yêu” ư?
Kiều Phương Hạ từ xưa đến nay chưa bao giờ tưởng tượng ra được, cái tên mặt đơ Lục Nhất Minh này khi gọi một người con gái là “bé yêu” thì sẽ có bộ dạng ra làm sao.
Hôm nay đã được tận mắt chứng kiến rồi, đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra mà!
“Sao anh tới đột ngột vậy? Không phải anh đã nói là tối nay không đến sao?” Đường Nguyên Khiết Đan phải mất một lúc mới hiểu được tình hình hiện tại, lập tức đứng dậy và thì thâm với Lục Nhất Minh. Cô ấy vừa nói, vừa vội vàng kéo Lục Nhất Minh ra ngoài.
Lục Nhất Minh vòng tay qua eo Đường Nguyên Khiết Đan một cách rất tự nhiên, liếc nhìn khói và mùi khét bốc lên từ phòng bếp.
“Đúng lúc anh đi ngang qua dưới lầu của em thì thấy phòng bếp của em vẫn đang sáng đèn” Lục Nhất Minh không khỏi hơi nhíu mày.
Đường Nguyên Khiết Đan được nuông chiều từ bé nên không biết nấu ăn, Lục Nhất Minh sợ nhất là cô vào bếp chơi đùa, cho nên bắt gặp ‘thì phải lên xem thử tình hình thế nào.
“Trời ơi bánh bông lan của em!” Lục Nhất Minh nói xong, Đường Nguyên Khiết Đan mới kịp phản ứng, cô vội vội vàng lao thẳng xuống phòng bếp.
“.* Kiều Phương Hạ lại liếc nhìn cái thứ màu vàng như phân trong nồi cơm điện một lần nữa. Nếu không nói, thì Kiều Phương Hạ còn tưởng Đường Nguyên Khiết Đan đang nấu món gì đó làm từ các loại bột bắp.
Lục Nhất Minh thay giày đi vào, trực tiếp kéo Đường Nguyên Khiết Đan cách xa c: đó hơn một mét.
“Cẩn thận kẻo phỏng đấy, cứ đổ hết đi!” Lục Nhất Minh vừa nói vừa nhìn vào bên trong nồi cơm điện.
“Em nghĩ Phương Hạ đang sốt, chỉ có thể ăn mấy thứ dễ tiêu, đọc trên mạng nói có thể dùng nồi cơm điện làm bánh bông lan, nên em…”
Đường Nguyên Khiết Đan cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô ấy đã nhào bột và lăn tới lăn lui cục bột tận hai tiếng đồng hồ, khi trộn bột lên thì thấy sản phẩm của mình cũng không khác gì hình ảnh ở trên mạng, cho nên tưởng rằng sẽ rất thành công.
Kiều Phương Hạ đúng là đang đói rã ruột rồi, nhưng hai món mà Đường Nguyên Khiết Đan đang nấu lúc này rõ ràng con người không thể ăn được.