Anh không đợi Lục Đình Nam trả lời, mà tiếp tục nhấn mạnh từng chữ một: “Anh à, Kiều Phương Hạ là người phụ nữ của em. Em đã thích cô ấy mười mấy năm rồi. Anh có biết em và cô ấy sắp trở thành vợ chồng hợp pháp của nhau rồi hay không?”
“Anh biết.” Lục Đình Nam im lặng vài giây, nhẹ nhàng gật đầu một cái và nói.
Anh ấy không muốn phá vỡ tình cảm giữa Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ và anh ấy chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy, dường như Lệ Đình Tuấn đã hiểu lầm rồi.
Nhưng giữa những người đàn ông không cần giải thích dài dòng, chỉ cần đôi bên hiểu ý nhau là được rồi.
“Vì vậy, những điều còn lại thì em không muốn nói nhiều nữa. Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm anh ấy và khàn khàn nói.
Chỉ cần Lục Đình Nam biết và hiểu được những ẩn ý sâu xa trong lời nói của Lệ Đình Tuấn thì được rồi, anh cũng không muốn bởi móc ra thêm.
Phó Tình và Phó Minh Tuyết đều chỉ có một người con trai, Lệ Đình Tuấn cũng chỉ có mỗi mình Lục Đình Nam là anh ruột.
Anh không muốn vì Kiều Phương Hạ mà tình cảm anh em giữa anh và Lục Đình Tuấn trở nên xích mích. Người anh tin tưởng nhất trên đời này chính là Lục Đình Nam.
Nhưng Lục Đình Nam không chỉ dòm ngó người phụ nữ của anh và cũng là mẹ ruột của con trai anh, mà còn âm thầm lén lút giúp đỡ Kiều Phương Hạ và cho cô ân huệ! Nếu như người đó không phải là Lục Đình Nam, thì anh đã sớm xử đẹp từ lâu rồi!
Kiều Diệp Ngọc ở bên cạnh đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, khóc đến không tắt tiếng luôn rồi, vết thương trên đầu cô ta chầm chậm rỉ máu.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn cô ta một cái, sau đó liếc nhìn tấm bia ở đối diện, nhíu mày thật chặt nhìn về hướng sau lưng và bình thản nói: “Đưa cô ta đến bệnh viện băng bó.”
“Vâng!”
Bây giờ, thậm chí ngay cả nhìn Lục Đình Nam thêm một cái mà anh cũng không muốn, vì thế anh xoay người và bước ra ngoài. Khi Kiều Phương Hạ về đến Số một Hoàng Gia, bà Trần có hơi ngạc nhiên: “Mợ chủ, sao mợ chủ…”
Bà Trần bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô khiến cho Kiều Phương Hạ ngớ ra một lúc. Hai người nhìn nhau, sau đó Kiều Phương Hạ thì thào đáp lại: “Tôi quay lại lấy ít đồ”.
Nói xong cô một mình lên lầu và đi vào phòng riêng của mình, bà Trần đi theo sau lưng cô và hỏi cô: “Mợ chủ muốn lấy cái gì thì cứ để tôi làm cho.”
“Không cần đầu, để tôi tự thu dọn là được rồi. Bà cứ đi ra ngoài trước đi.” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại và nhìn thấy bà Trần vẫn băn khoăn đứng ở cửa phòng, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi vẫn chưa kết hôn với Lệ Đình Tuấn, vì vậy chúng ta đừng thay đổi cách xưng hô.”
“Vâng, cô nói thế nào thì nghe theo thế ấy.” Bà Trần lập tức gật đầu đáp lại.
Bà Trần đi ra ngoài theo ý của Kiều Phương Hạ, sau đó cô đóng cửa lại tự mình thu dọn. Thật ra ban đầu cô cũng không mang nhiều đồ đến Số một Hoàng Gia, cho nên một cái va li là có thể chứa đủ rồi.
Lúc mở ngăn kéo ra, nhìn thấy sổ hộ khẩu đã đăng ký và hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu bất động sản mà cô đã ký lần trước, Kiều Phương Hạ đắn đo một chút rồi lấy chìa khóa xe MercedesBenz và thẻ phụ của Lệ Đình Tuấn từ trong túi xách của mình ra,
Cô lấy ra hết tất cả những thứ Lệ Đình Tuấn cho cô và đặt chúng lên bàn. Sau đó, xách va lị đi ra khỏi cửa và xuống lầu không chút do dự
Bà Trần thấy Kiều Phương Hạ xách theo va li muốn rời khỏi đây, thì lập tức đi theo phía sau cô và lo lắng nói: “Cô chủ, sao cô lại mang hết đồ đi thế? Cô không về đây nữa sao?”