Hôm nay tràn ngập trên Internet, toàn là tin tức về tập đoàn WL và Lê Đình Tuấn, đến cả bảo giải trí cũng là Lê Đình Tuấn.
Cô tuỳ tiện lướt xuống một lát, đột nhiên nhìn thấy một tin tức hot đã lỗi thời.
Kiều Phương Tuấn im lặng một lúc, cô ngước mắt lên nhìn Đường Nguyên Khiết Đan đang vui vẻ vừa gặm khể vừa mở loa chơi đầu địa chủ.
“Thổi tung cậu! Dám lấy thẻ của ông nội đây.” Đường Nguyên Khiết Đan vừa nói vừa nhai.
Kiều Phương Hạ nghĩ nghĩ, hỏi Đường Nguyên Khiết Đan: “Vừa rồi em nói bộ phận đã ký hợp đồng bào cả một tầng karaoke VIP của Hào Tước?”
“Đúng vậy, tại sao đột nhiên lại có hứng thú?” Đường Nguyên Khiết Đan bớt thời gian nâng mắt liếc nhìn Kiều Phương Hạ, hỏi cô.
“Chị là một đàn em, vì tương lai của chính mình, nói thế nào chị cũng phải làm quen với các đàn anh đàn chị của mình, đúng không? Luôn quá giữ mình cũng không được.” Kiều Phương Hạ trả lời.
“Chị không cần” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức dùng giọng điệu không sao cả trả lời: “Chị cứ giữ mình đi.” “Chúng ta không thể giảm cấp bậc”
Kiều Phương Hạ dừng lại, nghiêm túc trả lời: “Chính là hôm nay chị muốn đi quán karaoke.”
Đường Nguyên Khiết Đan nghi ngờ lướt mắt lên xuống người Kiều Phương Hạ, nhưng mà đây là lần đầu tiên Kiều Phương Hạ chủ động đề nghị tham gia một hoạt động nhóm, Đường Nguyên Khiết Đan cũng nghĩ làm người nên cho nhau một con đường, tương lai còn có thể gặp nhau.
“Được rồi, em sẽ nói giúp chị một tiếng, tối nay chúng ta cùng đi” Đường Nguyên Khiết Đan gật đầu trả lời.
Kiều Phương Hạ, Đường Nguyên Khiết Đan và một vài đồng nghiệp thường lui tới đứng đợi thang máy cùng nhau ở trước thang máy, nghe thấy một âm thanh giòn giã của giày cao gót giẫm xuống đất sau lưng họ.
Mấy người theo tiềm thức nhìn về hướng phát ra âm thanh.
“Thật xui xẻo” Đường Nguyên Khiết Đan thấp giọng nói thầm ngay lập tức.
Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Kiều Phương Hạ, sắc mặt cũng cứng đờ.
Không ai trong số họ nghĩ rằng đối phương sẽ trở lại tham gia sự kiện tập thể này, nhưng mà việc của Lê Đình Tuấn, chỉ có vài người trong số họ biết được, Tô Minh Nguyệt coi như không khí, như không có việc gì mà tiếp tục đi đến chỗ vài người trước mặt.
Kiều Phương Hạ tiếp tục nhỏ giọng thảo luận với Đường Nguyên Khiết Đan là bữa BBQ vừa rồi rốt cuộc là con ếch ngon hơn, hay vẫn là con mực ngon hơn.
“Còn có thể nuốt trôi cái gì sao?” Vương Giai, quản lý bên cạnh Tô Minh Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng cười cười, thấp giọng nói. . Truyện chính ở || ТRUМT RUYEN.оr g ||
Đường Nguyên Khiết Đan dựa vào nguyên tắc giang hồ, người không phạm ta, ta không phạm người, liếc nhìn Vương Giai đang khiêu khích trước, cười chế giễu: “Nếu tôi là người nào đó, tôi xác thật là ăn không vào bất cứ thứ gì”.
Vốn dĩ Tô Minh Nguyệt ở trên tay Đường Nguyên Khiết Đan là phải đi một con đường hoa, tương lai tươi sáng.
Nhưng Vương Giai người này lại thích làm một vài động tác nhỏ, sao chép gì đó, Tô Minh Nguyệt rơi xuống cảnh tượng như hiện nay, không tránh khỏi có quan hệ với Vương Giai.
“Ít nói mấy câu cũng không được? Đáng để so sao?” Tô Minh Nguyệt thấy Vương Giai không cam lòng muốn mắng ngược lại, trầm mặt thấp giọng ngăn cản.
Vẻ mặt đầy kiêu ngạo và lạnh lùng.
Mọi người ở trước thang máy đều có chút xấu hổ, cũng không ai lên tiếng.
Suy cho cùng, dù Tô Minh Nguyệt có khó chịu đến mức nào, công ty cũng không quan tâm đến ý kiến của cô ta, Tô Minh Nguyệt vẫn tham gia biểu diễn, nhận quảng cáo đều đặn, nhưng lượng người hâm mộ đã giảm đi rất nhiều, giá trị con người tuột dốc không phanh.
“Khiết Đan, em đã nghe thấy chưa?” Kiều Phương Hạ liếc nhìn Tô Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Chị Minh Nguyệt dùng kinh nghiệm của bản thân để dạy em cách làm người, nói ít làm nhiều, đã hiểu chưa?”