Kiều Phương Hạ đang ăn bằng chững lại, cố nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Thế à?”
Điều này đã nắm trong dự kiến của cô. Những người khác khó có thể giúp Kiều Diệp Ngọc nói dối, lời khai của một đám người và của hai người không khớp nhau thì hai người kia chắc chắn đang nói dối.
Hắn cũng chỉ có lời khai của cô miễn cưỡng khớp với lời khai của Kiều Diệp Ngọc. “Nếu em đã thay đổi ý định thì lát nữa hãy cùng anh đi đến cục cảnh sát.” Lục Đình Nam nói với cô. Kiều Phương Hạ đã đi nước ngoài mấy ngày với Lê Đình Tuấn, hắn là Lê Đình Tuấn đã dỗ dành được cô.
Anh ấy hơi ngước mắt nhìn, tầm mắt dừng lại trên dấu hôn màu đỏ nhạt sắp tiêu biến ở cổ Kiều Phương Hạ, nhưng trong mắt anh, nó vẫn rất chói mắt.
Kiều Phương Hạ đặt chiếc đũa trong tay xuống, bắt đầu gặm chân vịt.
Căn nhắc một hồi, cô bình tĩnh nói với Lục Đình Nam: “Người là do em giết. Hai người mà anh đánh dấu chấm hỏi ấy chính là do em bằn”
Lục Đình Nam biết đó chính là Kiều Phương Hạ.
Tài thiện xạ của Kiều Phương Hạ chuẩn xác đến đáng sợ, đương nhiên rất khả nghi, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ án này.
“Nhưng Kiều Diệp Ngọc cắn chặt không chịu nhả ra, cô ta vẫn khăng khăng một mực rằng Đình Tuấn là do cô ta cứu”
Lục Đình Nam nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Lúc ấy cúp điện, đoạn video lấy ra từ camera giám sát bị hụt mất một đoạn, thế nên tụi anh không có chứng cứ để chứng minh cô ta đang nói dối.”
Kiều Phương Hạ biết, trong lòng cô hiểu rõ mọi chuyện.
Chính là vì không có chứng cứ nào có thể chọc thủng được lời nói dối của Kiều Diệp Ngọc nên ngày hôm đó ở bệnh viện, lúc Lệ Đình Tuấn che chở cho Kiều Diệp Ngọc, Kiều Phương Hạ mới tuyệt vọng rời đi.
Tất cả công lao đều thuộc về Kiều Diệp Ngọc, tất cả tội ác lại để cho cô gánh trên lưng.
Kiều Phương Hạ thở dài, nhẹ giọng nói với Lục Đình Nam: “Anh Lục, em vẫn nhắc lại câu nói ấy, em không có liên quan gì đến chuyện này, không phải là em làm, cũng không có đồng lõa gì cả”.
“Nếu em thật sự muốn Lệ Đinh Tuấn chết thì lúc đó em sẽ không cứu anh ấy”.
Lục Định Nam hiểu rõ điều đó, trước nay anh ấy cũng chưa từng nghi ngờ Kiều Phương Hạ.
Bởi vì sau đó anh ấy đã tìm Đường Nguyên Khiết Đan để lấy lời khai, tất cả những lời khai của Đường Nguyên Khiết Đan đều có chứng cứ chứng minh là đúng. Anh ấy đã kiểm tra camera an ninh ở tiệm lâu, bãi đỗ xe mà các cô đã đến và camera ở chung cư của Đường Nguyên Khiết Đan, mọi thứ đều thể hiện ra Kiều Phương Hạ vô tội.
“Anh nhất định sẽ điều tra rõ, giúp em thoát khỏi hiểm nghi” Lục Đình Nam nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Nhiều năm trước, khi Kiều Phương Hạ cần anh ấy, anh ấy đã không giúp gì được cho cô, lần này, anh nhất định sẽ làm được.
Mặc dù anh ấy biết việc mà mình làm là đang bảo vệ tình cảm giữa Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ.
Nhưng chỉ cần cô có thể sống vui vẻ là tốt rồi.
Anh ấy biết Kiều Phương Hạ thích Lệ Đình Tuấn đến nhường nào, chỉ qua việc dù cô đang ở trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn muốn cứu Lệ Đình Tuấn là đủ để hiểu rốt cuộc cô yêu Lệ Đinh Tuấn bao nhiêu.
Lệ Đình Tuấn còn quan trọng hơn cả bản thân cô.
Anh ấy chỉ hy vọng Lê Đình Tuấn sẽ đối xử với Kiều Phương Hạ tốt hơn một chút.