*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không cần đâu” Kiều Phương Hạ vội vàng từ chối.
Chiếc điện thoại này trị giá cũng phải lên đến mười bảy mười tám triệu, vài hôm trước cô vừa thấy một cậu bạn nhà giàu trong lớp khoe khoang Lệ Đình Tuấn tưởng rắng, khi Kiều Phương Hạ học trường nội trú, An Phương Diệp sẽ mua cho cô một chiếc điện thoại di động.
“Đề phòng xảy ra những chuyện như ngày hôm nay” Lệ Đình Tuấn trả lời ngắn gọn.
“Lúc em gọt táo không cẩn thận cứa vào” Kiều Phương Hạ vô thức thu tay lại.
“Đã lành rồi”
Khi Kiều Phương Hạ tự gánh vác cuộc sống của mình, sẽ luôn gây ra những chuyện chẳng đâu vào đâu, đôi khi trên người sẽ xuất hiện những vết thương mà không hiểu tại sao lại có, cũng có lúc đại não và chân tay phối hợp không nhịp nhàng Lệ Đình Tuấn lấy từ trong cốp ra một lọ cồn i-ốt, không nói hai lời kéo lấy tay cô, giúp cô sát trùng rồi băng bó vết thương lại.
Kiều Phương Hạ lặng lẽ nhìn anh, ánh hoàng hôn ở bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ xe, hàng mi dày phủ bóng lên khuôn mặt anh, đẹp đến nao lòng.
Lệ Đình Tuấn đối xử với cô có vẻ quan tâm và dịu dàng hơn trước, có lẽ nguyên do là suốt một năm nay, cô chỉ về nhà vào cuối tuần.
Nhưng người ra lệnh bảt Kiều Phương Hạ sống ở ký túc xá lại chính là Lệ Đình Tuấn.
Sau khi Lệ Đính Tuấn giúp cô băng bó vết thương xong, liền lấy phiếu điểm của cô rồi xuống xe.
“Tôi mong rằng từ ngày mai, Kiều Phương Hạ sẽ không bao giờ gặp lại đám học sinh này nữa” Cô thấy anh lấy một chiếc điện thoại khác ra, bấm gọi một dãy số, lờ mờ nghe thấy anh nói như vậy.
Kiều Phương Hạ nắm lấy cửa kính xe, từ xa nói với Lệ Đình Tuấn: “Anh, em đợi anh họp phụ huynh xong rồi cùng nhau trở về.”
Lệ Đình Tuấn cười nhạt, xoay người đi vào cổng trường, dáng người cao gầy trông đặc biệt chói mắt giữa một đám phụ huynh Kiều Phương Hạ toàn thân ướt đắm mồ hôi tỉnh dậy, tiếng chuông từ điện thoại nội bộ chung cư vang lên không ngừng.
Đầu cô đau như búa bổ, cô xoa xoa hai thái dương rồi ngồi dậy, đi đến bên chiếc điện thoại rồi nghe máy.
“Cô Kiều, cô mau xuống đây đi, có một đứa trẻ cứ nói là con của cô, kiên quyết đòi vào bên trong.”
Kiều Phương Hạ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Đình Trung đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước mặt.
Hai người họ mắt lớn nhìn mắt nhìn mắt nhỏ, giãng co với nhau một lúc.
“Mau nói cho cô biết số điện thoại bảo mẫu của cháu, nếu không bọn họ sẽ lo lắng cho cháu lắm đấy” Kiều Phương Hạ kiên nhãn hỏi Đình Trung một lần nữa.
“Cháu không biết” Đình Trung ngước đôi mắt vô tội về phía Kiều Phương Hạ, lắc đầu đáp Đầu Kiều Phương Hạ sắp nổ tung đến nơi rồi. Tại sao tên quỷ sứ này lại cứ chạy đến nhà cô vậy chứ?
Con trai của Lệ Đình Tuấn đang ở với cô, nếu như nhà họ.
Lệ không đến đón về, biết đâu ngày mai họ sẽ quy chụp cho cô tội bắt giữ trẻ em trái phép thì sao?
Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, đứa trẻ này có lẽ không ngây thơ, vô hại như vẻ bề ngoài của nó. Làm sao thẳng bé có thể tự mình tìm đến đây được cơ chứ?
Một đứa trẻ ba tuổi sao lại có thể nhớ đường tốt như vậy được?