Lời này của Kiều Phương Hạ vừa nói xong, chung quanh một mảnh xôn xao.
Thật ra mọi người cũng đang suy đoán Lệ Đình Tuấn rốt cuộc xem trọng người phụ nữ trước mặt là vì cái gì mà ngay cả Tô Minh Nguyệt anh cũng không thèm để ý? Trừ dáng dấp đẹp ra, bọn họ dường như: chưa từng gặp người phụ nữ này.
Còn không biết rõ tên cô là gì, mà đã biết cô chính là Pinocchio, thật chẳng khác hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Chủ yếu nhất là, người phụ nữ này lại trẻ tuổi xinh đẹp như thế!
Tô Minh Nguyệt chấn động vô cùng!
€ô ta kinh ngạc nhìn chăm chẳm Kiều Phương Hạ, á khẩu không trả lời được.
Kiều Phương Hạ tự lộ thân phận mình cũng năm ngoài dự liệu của Lệ Đình Tuấn.
Nếu cô thừa nhận thì anh cũng không cần giả bộ ngu, giấu diếm thay cho cô nữa.
Anh trầm giọng nói với nhân viên bên cạnh: “Còn không mau hủy đi”
Người đứng một bên không nhịn được mà thấp giọng bàn tán: “Giấy làm sao mà gói được lửa?”
“Cô ta thật là một kẻ trộm chuyên nghiệp mà..”
“Danh hiệu tài nữ không phải cũng là cô ta tự sao tác đấy chứ?
Giới giải trí mà, đều phải tự phông bạt cho mình. Không ngờ cô ta suy đồi nhanh thế”
“Thật may là cô ta không tham dự lễ hội âm nhạc. Nếu không loại nghệ sĩ nhơ nhuốc như này đi ra ngoài biên giới cũng khiến chúng ta mất mặt…”
“Chẳng lẽ vừa sao chép tác phẩm mà anh Lệ yêu thích mà cô ta không thấy xấu hổ sao?”
Tô Minh Nguyệt lui về phía sau hai bước, nhìn mấy người nhân viên nhanh chóng gỡ tâm huyết của cô ta xuống.
Tiếng bàn tán ở một bên càng khiến cô ta không đất dung thân.
Mời vừa rồi khoe khoang trước người khác vẻ vang nở mặt bao nhiêu thì bây giờ có bấy nhiêu mất mặt!
Trong đầu cô ta trống rồng, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, kéo Kiều Phương Hạ xoay người đi về phía bên hợp tác trong tối nay.
Những người hợp tác lúc đầu còn có chút khinh thị với Kiều Phương Hạ giờ phút này, biết được thân phận thật của Kiều Phương Hạ, thái độ bèn chuyển một trăm tám mươi độ, thậm chí còn tôn trọng hơn so với Lệ Đình Tuấn nữa.
Phụ nữ của Lệ Đình Tuấn quả không phải tâm thường!
Kiều Phương Hạ vốn không muốn lộ thân phận, giờ phút này bên cạnh cô không ít người vây quanh nói lời nịnh nọt, khiến cho cô từ đầu tới chân cũng không được tự nhiên nữa. Cô có chút hối hận.
“Em đi vào nhà vệ sinh một chuyến” Kiều Phương Hạ khẽ kéo vạt áo của Lệ Đình Tuấn, thấp giọng nói với anh.
Lệ Đình Tuấn nhìn ra cô không thích nơi thế này, cũng không níu kéo nữa, bèn thả tay cô ra.
Kiều Phương Hạ như được đại xá, xoay người chạy.
Một mình lững thững đi tới vườn hoa ở cửa sau, lại thấy Hứa Phi Phàm kẹp thuốc trong tay đứng dưới gốc cây quế cách đó không xa nói chuyện cùng người khác.