Bọn họ quay đầu so sánh với tác phẩm của Tô Minh Nguyệt, phát hiện hai người cũng dùng vỏ ngoài kim loại, nhìn từ góc độ khác nhau ở kiến trúc bên ngoài thì là lối kiến trúc bất đồng.
Khác nhau ở chỗ, thiết kế của Pinocchio lưu loát hơn, có gợi cảm giác ở cả ba mặt, mà của
Tô Minh Nguyệt thì chỉ có thể thể hiện được hai phong cách bất đồng.
Sắc mặt Tô Minh Nguyệt có chút trắng bệch.
Cô ta không ngờ sẽ bị vạch trần ngay lập tức như vậy.
“Là… Là do linh cảm chợt lóe, không ngờ lại giống như thiết kế này” Tô Minh Nguyệt thấy người xung quanh thần sắc khác nhau nhìn cô ta, ngay sau đó nhắm mắt gượng gạo giải thích.
“Xét duyệt triển lãm cẩu thả như vậy sao?” Hứa Phi Phàm hơi nhướn mày, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn cùng với người đứng ra tổ chức: “Những món đồ này sau buổi triển lãm hôm nay cũng sẽ được di đời đến bên trong nhà trưng bày nghệ thuật quốc gia nhỉ?”
“Nếu như bị bạn bè quốc tế nhìn thấy thì mất thể diện đến nhường nào?”
Lệ Đình Tuấn thật ra sớm đã nghi ngờ tác phẩm này có sao chép. Nếu như không phải Tô Minh Nguyệt quá mức đắc ý, tự mình xuất hiện đến triển lãm khoe khoang thì cũng sẽ không bị người khác vạch trần cái xấu ngay tại chỗ.
“Rút nó đi” Anh không muốn lãng phí thời gian vào việc vô công thế này, trực tiếp trầm giọng nói với người đứng ra tổ chức ở sau lưng.
Kiều Phương Hạ đứng bên cạnh anh, sắc mặt nhàn nhàn, nhìn chằm chằm vào Tô Minh Nguyệt, không rõ là đang vui vẻ hay là mất hứng.
Chuyện này không cần cô lan truyền. Hôm nay, những người trong giới tận mắt thấy tại chỗ đây, từ nay về sau dĩ nhiên xem thường Tô Minh Nguyệt, không thể nào có hợp tác gì với cô ta nữa.
Thật đáng tiếc, nghề thứ hai của Tô Minh Nguyệt vừa khéo lại bị hủy trong tay cô.
Tô Minh Nguyệt thấy Lê Đình Tuấn nói chuyện cũng không nhìn mình lấy một cái, cũng chẳng bằng lòng nghe cô ta giải thích dù là một chút thì thất vọng đến cùng cực. Bỗng nhiên, cô ta chặn những nhân viên đang đến gần toan thao tác phẩm triển lãm của cô ta, lớn tiếng nói: “Chờ một chút!”
“Vốn tôi không muốn nhiều lời, nhưng chẳng lẽ các người không biết tác phẩm mới của Pinocchio vì sao mà có ư?!”
“Các người nói tác phẩm của tôi và Pinocchio rất giống, nhưng tác phẩm của Pinocchio cùng với Walla mới lại càng giống hơn!” Tô Minh Nguyệt nhíu mày nói với những người xung quanh.
“Hơn nữa, thật ra thì tôi và Walla là bạn tốt nhiều năm. Tác phẩm này của tôi là được Walla dẫn dắt, là phương pháp mà Walla cho, tôi không sao chép lại của Pinocchio!”
Mấy câu nói của Tô Minh Nguyệt khiến cho Lệ Đình Tuấn đã xoay người định rời đi cùng bên hợp tác bàn chuyện làm ăn lại dừng lại.
Anh không nhịn được mà cau mày, liếc nhìn Kiều Phương Hạ bên cạnh.
Ngay sau đó, Kiều Phương Hạ buông cánh tay của Lệ Đình Tuấn ra, quay đầu nhìn về phía Tô Minh Nguyệt nói năng tự đắc kia.
Tô Minh Nguyệt đứng đó nói khùng điên gì thế?!
Cô sao chép lại của Walla?
“Thật cho là tung tin vịt không phạm pháp à? Pinocchio không có ở đây thì cô có thể nói nhăng nói cuội?” Cô nhìn chắm chằm vào Tô Minh Nguyệt, bỗng dưng trầm giọng chất vấn.
“Nhưng mà sự thật chính là Pinocchio sao chép lại của Walla” Tô Minh Nguyệt đoạt lấy hộp điều khiển từ xa từ trên tay Hứa Phi Phàm, tìm kiếm một bản thiết kế của Walla, nói: “Các người không ngại nhìn một chút xem, rốt cuộc là ai sao chép của ai?”
Mọi người hướng đầu nhìn về phía màn chiếu, so sánh một đôi như vậy thật đúng là Walla so với Pinocchio càng giống hơn.